Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Tiểu Tuyền
Do có được đứa bé này không dễ dàng, lễ đầy tháng của Oánh Oánh không chỉ làm náo nhiệt, Từ Tự Dụ còn không kể phong trần mệt mỏi, từ Nhạc An trở về.
Ôm nữ nhi như nắm gạo nếp, khóe mắt hắn hơi ẩm ướt.
“Rất đẹp phải không!” Thập Nhất Nương đi tới, nhẹ nhàng sờ mái tóc đen nhánh của hài tử, “Cũng rất ngoan. Ăn no lại nằm ngủ, khi đói bụng, muốn gây chú ý sẽ nhỏ giọng kêu. Nhị tẩu nói, giống như con lúc nhỏ.”
Từ Tự Dụ toét miệng cười, đem hài tử đã ngủ thiếp đi cẩn thận từng ly từng tí giao cho nhũ nương.
“Con khi còn bé thì như thế nào?” Cẩn ca nhi kéo ống tay áo Thập Nhất Nương hỏi.
“Con khi còn bé, một chút không như ý liền lớn tiếng khóc.” Thập Nhất Nương ôm bả vai nhi tử “Khóc đến chúng ta đau cả đầu. Không biết bướng bỉnh đến cỡ nào.”
Cẩn ca nhi trừng thật to đôi mắt phượng: “Không thể nào?” Hắn hỏi Từ Tự Dụ, “Nhị ca, chuyện khi đệ còn bé huynh nhất định biết. Đệ có ngoan hay không?”
“Thật biết điều!” Từ Tự Dụ cười to. Nhìn qua Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi: “Lục đệ đã cao như vậy rồi, nhưng con vẫn còn chưa hoàn toàn trưởng thành!” Bộ dạng rất cảm khái.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Từ Tự Dụ rất ít khi nói lời như vậy, Thập Nhất Nương không khỏi có chút bận tâm.
“Không có!” Từ tự Dụ cười nói, “Con rất tốt!” rồi sờ sờ đầu, “Chính là cảm thấy. Hiện tại cũng làm cha rồi, sang năm thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568388/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.