Ra khỏi của thùy hoa của Lão Quân đường, Tứ Nương khẽ nói với Thập Nhất Nương: “Nương ta cũng không có ác ý gì. Nếu Giới Ca Nhi có công danh, đến lúc đó làm mai, chọn người tương xứng cũng tốt hơn một chút.”
“Muội cũng biết vậy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhưng chuyện này không thể cưỡng cầu được. Chỉ có thể làm hết sức thôi!”
Đây dù sao cũng là gia sự nhà Thập Nhất Nương, Tứ Nương không tiện nói nhiều.
Nàng gật đầu cười, xoay người tìm thứ tử Dư Lập và tam nhi tử Dư Khải của mình.
Dư Lập cùng Từ Tự Truân sóng vai đứng trên bậc thang cửa thuỳ hoa, thấp giọng nói chuyện, Dư Khải thì cùng Cẩn Ca Nhi ở trước cửa thùy hoa hi hi ha ha đùa giỡn. Chỉ có Từ Tự Giới, có đôi chút đăm chiêu, đứng một mình dưới tích thủy hiên ở cửa thùy hoa.
Cảm giác được ánh mắt của Tứ Nương, vẻ mặt hắn hơi có chút bất an. Thận trọng hướng về phía Tứ Nương cười cười, rồi tiến lên hai bước đi tới bên cạnh Từ Tự Truân và Dư Lập.
“Nhị biểu ca!” Hắn gọi Dư Lập, “Tứ di tìm huynh!”
Dư Lập quay đầu nhìn về phía mẫu thân, vội vàng nói với Từ Tự Truân: “Đến lúc đó nhớ viết thư cho ta đấy”, hướng Từ Tự Truân và Từ Tự Giới chắp tay hành lễ, rồi bước nhanh đến bên cạnh mẫu thân.
“Thời gian không còn sớm, con chào từ biệt Thập Nhất di, rồi chúng ta cùng trở về.”
Tứ Nương vừa nói, cũng đồng thời thu hồi ánh mắt đặt trên người Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới thở phào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568371/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.