Chương trước
Chương sau
Buổi tối thời điểm tháo trang sức ra, có hai cánh hoa đào mỏng mềm mại từ trên mái tóc đen nhánh của Thập Nhất Nương lả tả rơi in bóng trong gương rồi nằm ở trên mặt đất đá xanh.
Lệch qua trên giường đọc sách Từ Lệnh Nghi nhìn thê tử mặc chiếc váy màu xanh đen bên cạnh cánh hoa màu hồng phấn, không khỏi cười nói: “Hôm nay chơi có vui không?”
“Ừ.” Thập Nhất Nương nghiêng người nhìn Từ Lệnh Nghi, “Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người liền cảm thấy toàn thân lười biếng, hoa đào và hoa lý đều nở rộ, đã đem ong và bướm dụ tới. Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi mang theo bầy chó ở trong rừng hoa đào bắt bướm, bọn thiếp thì ở tại chỗ nghe Giới ca nhi thổi sáo. Hâm tỷ nhi và mấy tiểu nha hoàn chạy đi hái được rất nhiều hoa dại đan thành vòng tay để đeo...... Thiếp còn đang suy nghĩ, ngày ba tháng ba có muốn như hôm nay đem tiệc chiêu đãi đặt ở trong rừng hoa đào hay không? Sau đó lại nghĩ, trong bụi cỏ có không ít sâu nhỏ không biết tên, nếu như người nào bị cắn phải thì không được rồi.”
“Có thể đến Khung Lăng sơn trang.” Từ Lệnh Nghi để quyển sách trên tay xuống, “Nơi đó địa thế cao, gió xuân phất qua mặt, cũng sẽ có cảm giác khác.”
“Cũng đã nghĩ tới.” Thập Nhất Nương đem tóc đen thật dài tiện tay búi ở phía sau “Chỉ sợ Hoàng phu nhân, Trịnh thái quân phải cố quá sức —— tuổi của bọn họ đều không nhỏ rồi.” Vừa nói, vừa ngồi xuống bên giường, “Hay là giống như năm trước cứ đãi ở khách sãnh. Nếu đám con dâu như vợ Cần ca nhi vậy nghĩ đi đây đi đó xem một chút, thì bảo vợ của Dụ ca nhi theo cùng là được.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, liền nói đến chuyện học của Cẩn ca nhi: “Nghe Triệu tiên sinh nói, một quyển 《ấu học 》con biết hơn phân nửa bản chữ, chỉ biết viết mấy chữ đơn giản......” bộ dạng hơi có chút lo lắng.
“Ban đầu chỉ nói là cho con biết chữ, không có nói để con viết chữ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Thứ nhất là tuổi còn nhỏ, cầm bút cũng không có sức, thiếp sợ đem con dưỡng thành có thói quen viết chữ không tốt; hai là con không an tĩnh được, khi viết thì sẽ vẽ tới vẽ lui. Thiếp sợ miễn cưỡng con viết chữ, đến lúc đó con nhìn thấy sẽ sinh chán ghét, không muốn luyện, nên cứ theo con. Hôm nay con nó đã đi theo tiên sinh học vỡ lòng, lúc trước cũng biết mấy chữ, bất kể là tập viết hay là đi học, đều so với trẻ con bình thường nhanh hơn một chút mới đúng, vì vậy học cũng sẽ có hứng thú hơn.”
Một chút bận tâm này, một chút bận tâm kia. Từ Lệnh Nghi cảm thấy Thập Nhất Nương quá mức nuông chìu hài tử.
Hắn ở vào tuổi này cũng không thích viết chữ, nhưng bị phụ thân đánh mấy gậy vào trong lòng bàn tay, tay sưng như móng heo, còn không phải là cổ họng cũng không dám thốt một tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó viết chữ. Sau khi lớn lên cũng không nói sẽ đi học viết chữ nữa.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cau lại chân mày, âm thầm để ý học hành của Cẩn ca nhi.
Qua mấy ngày lúc ban đầu, bài vở và bài tập của Cẩn ca nhi dần dần bắt đầu có quy luật. Hắn mỗi sáng sớm giờ dần canh ba là tự tỉnh. Bữa ăn sáng thường là một chén sữa dê, bánh bao Kim Ngân hoặc là hai bánh bao hấp, còn ăn thêm nửa quả táo …. đến đầu giờ Mão kém một khắc sẽ đến Tú mộc viện đúng giờ, đúng giờ mão là bắt đầu đứng tấn. Giờ mão canh ba thì trở về phòng, rửa mặt thay y phục, hơn nữa còn đi theo bọn họ dùng đồ ăn sáng, đi vấn an Thái phu nhân, sang giờ thìn ba khắc thì đến Song Phù Viện.
Triệu tiên sinh trừ dạy Cẩn ca nhi ra, còn dạy Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới. Tuổi không giống nhau, những thứ dạy cũng không giống nhau, cho bài tập cũng không giống nhau. Buổi sáng giảng một canh giờ 《ấu học 》cho Cẩn ca nhi, sau đó giảng《 Luận Ngữ 》cho Từ Tự Giới. Thời điểm giảng bài cho Cẩn ca nhi, Từ Tự Giới sẽ luyện chữ. Chờ đến thời điểm giảng bài cho Từ Tự Giới, thì Cẩn ca nhi sẽ học thuộc lòng sách. Từ Tự Truân thì ở một bên luyện chữ hoặc là làm văn.
Buổi trưa sẽ tan học. Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới quay về các phòng ăn trong viện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cùng nhau ăn cơm. Cẩn ca nhi thì trở lại nội viện, ăn cơm trưa, nghỉ giấc trưa, đã đến buổi chiều sẽ có nha hoàn hầu hạ đi Song Phù viện.
Xế chiều, tất cả đều là bài giảng cho Từ Tự Truân. Hắn thì tô chữ, Từ Tự Giới hoặc luyện chữ hoặc làm bài tập của Triệu tiên sinh cho.
Đúng như Thập Nhất Nương nói. Cũng giống như biết chữ, Cẩn ca nhi rất nhanh đã học xong biết viết. Mặc dù viết không được đẹp, nhưng loại tốc độ đọc viết này vẫn để cho Triệu tiên sinh kinh ngạc.
Hắn dạy Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới nhiều năm, đã có thói quen ở trên người bọn nhỏ tìm ra ưu điểm. Không có ưu điểm cũng có thể tìm ra chút ưu điểm, huống chi bản thân Cẩn ca nhi đã thông minh lanh lợi, hoạt bát, nói chuyện lại đáng yêu, hắn tất nhiên là khen không dứt miệng.
Bị tiên sinh khen như vậy, Cẩn ca nhi vốn đã ngồi không yên lại bắt đầu có mấy phần đắc ý, thêm nữa cảm giác mới lạ của việc học hành đã qua, việc luyện chữ cũng không có cố gắng như lúc mới bắt đầu. Thường viết xong là buông xuống cùng các ca ca đang nghe Triệu tiên sinh giảng bài nói chuyện, nghiêm trọng ảnh hưởng tới Triệu tiên sinh giảng bài. Triệu tiên sinh suy nghĩ một chút, liền để người ta tiện thể nhắn cho Thập Nhất Nương biết, xế chiều cho Cẩn ca nhi ở trong nhà tô chữ.
Xong xuôi việc mở tiệc chiêu đãi ngày ba tháng ba, kế tiếp chỉ có ngày lễ mùng tám tháng tư sinh nhật của Phật cùng hai mươi sáu tháng tư là sinh nhật của Thái phu nhân, tiết Đoan Ngọ mùng năm tháng năm là tương đối quan trọng thôi, ngoài ra Thập Nhất Nương cũng nhàn rỗi, nên Triệu tiên sinh nhắc tới như vậy, nàng lập tức đồng ý. Xế chiều mỗi ngày đều phụng bồi Cẩn ca nhi luyện chữ.
Nhìn Cẩn ca nhi không yên tĩnh nỗi, Thập Nhất Nương lại cùng nhi tử giao ước: “Nếu như có thể toàn tâm luyện hai khắc chung, thì sẽ cho con chơi một khắc đồng hồ.”
Lúc này chính là mùa muôn hồng nghìn tía, điểu ngữ hoa hương, năm trước hắn đã ở trong hậu hoa viên hái hoa bắt côn trùng, chọc chó nuôi chim, nên lòng đã sớm không biết bay đến đi đâu rồi, nghe thấy vậy liền cười cong cả chân mày, lập tức lớn tiếng đáp “Dạ”, rồi thấp đầu, tập trung thật tình tô chữ. Nên chỉ trong vòng một tháng, đã tiến bộ rất xa.
Từ Lệnh Nghi thấy vậy liền thở phào nhẹ nhỏm, đem tâm tư bỏ vào trên triều đình.
Trước đó vài ngày, có nhóm giặc Oa lẻn đến vùng Châu Sơn, đốt giết đánh cướp mấy thôn làng, khiến hoàng thượng giận dữ, Tịnh Hải hầu bị truy vấn trách nhiệm, Tổng binh Phúc Kiến, Tham tướng, Tổng binh Chiết Giang, Tham tướng tất cả ba mươi mấy quan viên lớn nhỏ đều bị miễn chức, trong đó Tổng binh Phúc Kiến cùng Tổng binh Chiết Giang còn bị cách chức áp tải về Yên kinh chịu thẩm.
Có người một lần nữa nhắc tới cấm biển, nhưng cũng có người nói đến chuyện ban đầu Từ Lệnh Nghi đi Tây Bắc bình loạn.
Ban đầu hắn nghe chỉ là cười cười.
Mấy năm này Phúc Kiến không yên ổn, thời điểm mỗi khi có chuyện gì, thì liền có người nói như vậy. Cũng không có nghĩ qua, lần này sinh nhật của Thái phu nhân, Trần các lão cùng Đậu các lão chân trước chân sau vội tới chúc thọ cho Thái phu nhân, cũng không hẹn mà cùng len lén thăm dò khẩu khí của hắn, hỏi hắn có nguyện ý đi Phúc Kiến dẹp ổ giặc Oa hay không? Hắn ở nhà rảnh rỗi đến muốn phát điên. Lúc ấy vừa nghe cũng có chút động tâm, nhưng cẩn thận suy nghĩ, liền lấy tâm ý muốn nghỉ ngơi, lúc ấy đã cự tuyệt. Nhưng trong lòng vẫn có chút bất an. Trần các lão là thủ phụ, Đậu các lão mấy năm này khí thế như hồng, đã sớm áp đảo đám người trên hắn có tư cách và sự từng trãi là Lương các lão, và dưới hắn là Trần các lão, theo điệu bộ trên dưới của chúng các lão, nếu như hai người này cùng nhau tiến cử hắn đi Phúc Kiến...... Hậu quả rất là nghiêm trọng.
Từ Lệnh Nghi liền bớt một chút thời gian đi một chuyến đến chỗ của Lương các lão, lại cùng Vương Lệ mật đàm một lúc lâu, sau đó ở nhà chờ chực tin tức.
Qua tiết Đoan Ngọ, tân Tổng binh Phúc Kiến cùng Tổng binh Chiết Giang đã đi nhậm chức, thì tim của hắn lúc này mới rơi xuống yên tĩnh. Sau khi trở về phòng nói cùng Thập Nhất Nương: “...... Vốn như vậy cũng không được. Phải nghĩ biện pháp hướng Binh bộ tiến cử mấy tướng lãnh có thể đánh thủy chiến mới được.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Mã Tả Văn Mã đại nhân không phải là bị điều đến Phúc Kiến sao? Không bằng để cho hắn giúp ngài hỏi thăm một chút.”
“Nếu hắn có người để chọn, thì đã sớm đề cử cho Binh bộ rồi. Đâu cần bị khó khăn như hiện tại.” Từ Lệnh Nghi cười khổ, nhưng hết lần này tới lần khác mình không có phương tiện rời kinh, trong lòng cũng có chút phiền não, nhìn thấy hai đầu lông mày Thập Nhất Nương yên tĩnh, hắn không muốn làm cho nàng cũng phiền lòng theo mình, liền cười dời đi đề tài: “Nghe nói Tam tẩu bị bệnh, ra sao rồi?”
Thập Nhất Nương hôm nay mang theo Hạng thị và Ngũ phu nhân cùng đi ngõ Tam Tĩnh thăm bệnh.
“Chỉ nói là ngột ngạt khó thở.” Thập Nhất Nương cười nói, “Mời Lưu y đến xem rồi. Nói là uống mấy thang thuốc sẽ khỏe lại. Bọn thiếp nhìn thấy Tam tẩu ấm ức, tinh thần không được tốt, nên không có ở lâu, uống chung trà xong là ra về.” Vừa nói, nàng liền cười lên, “May mắn là chúng ta đi thăm bệnh, nếu không còn không biết là vợ của Kiệm ca nhi đã có bầu hơn ba tháng rồi. Chẳng qua là cực khổ vợ Cần ca nhi, vừa phải ở trước giường của Tam tẩu hầu hạ thuốc thang, lại phải chiếu cố vợ của Kiệm ca nhi. Nghe nói nhạc mẫu của Kiệm ca nhi gặp ai cũng khen vợ Cần ca nhi hiền lương thục đức cả.”
Từ Lệnh Nghi nhớ tới chuyện thái tử cố ý tuyên Cẩn ca nhi tiến cung để cho Phương tỷ Nhi ôm lấy, không khỏi cười nói: “Các nàng không có hướng nàng đòi xiêm y của Cẩn ca nhi chứ?” Lại nói, “Nếu như lần này Thái Tử Phi sinh quận chúa, ta xem tình cảnh của Cẩn ca nhi nhà chúng ta không cần nghỉ cũng biết.”
Thập Nhất Nương cũng cười.
Có tiểu nha hoàn đi vào: “Phu nhân, Bạch tổng quản tới.”
Thập Nhất Nương bảo tiểu nha hoàn cho Bạch tổng quản đi vào.
Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên nói: “Nàng tìm Bạch tổng quản làm cái gì?”
” Hôn kỳ của Trúc Hương định ở tháng chín, Tú Liên cũng muốn xuất giá rồi. Bao nhiêu nhân tài trong nhà thiếp phải nhờ đến Bạch tổng quản giúp đở chọn mấy người, để cho Hổ Phách đều mang đi dạy.”
Thập Nhất Nương nhìn đến xem đi, không có người nào nghiêm phục tốt hơn để chọn so với người Tống ma ma đã nói. Nên nàng viết phong thư gửi về Dư Hàng, cùng Ngũ di nương thương lượng xuống, cuối cùng đã đồng ý cửa hôn sự này. Chỉ là như vậy, Trúc Hương sẽ phải đi đến Sơn Tây.
Đang nói chuyện thì Bạch tổng quản đi vào. Biết Thập Nhất Nương là vì chuyện tìm nha hoàn, nên vội cung kính đáp. Thập Nhất Nương sai Hổ Phách đến lúc đó cùng Bạch tổng quản đi chọn người.
Cẩn ca nhi bẹp bẹp miệng chạy vào.
“Cha.” Nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang ở nhà, hắn có chút giật mình, cung kính hành lễ rồi liền dính ở bên cạnh Thập Nhất Nương, “Mẹ, mẹ, con cũng muốn tìm sư phụ bắn cung.”
“Sư phụ bắn cung?” Thập Nhất Nương có chút không hiểu, “Bàng sư phụ không phải nói, chờ các con có thể đi hoa mai thung rồi, sẽ dạy các con công phu quyền cước, chờ công phu quyền cước luyện tốt, là có thể bắt đầu học cưỡi ngựa, bắn tên à. Tại sao còn phải đi tìm sư phụ bắn tên chứ?”
“Mẹ, ” Cẩn ca nhi có chút không phục nói, “Ông ngoại của Thất đệ không chỉ đem cung tên tặng cho Thất đệ, còn phái người tới hầu hạ Thất đệ. Người nọ quyền cước lợi hại, hơn nữa còn có thể thiện xạ. Lúc con đi Song Phù viện đọc sách, Thất đệ đã theo người đó học bắn tên. Mới vừa rồi một mủi tên của Thất đệ đã bắn trúng bình hoa mai trong nhà con. Mẹ, mẹ cũng tìm cho con sư phụ bắn tên đi. Chiều nào con cũng đi theo sư phụ học, khẳng định so sánh với Sân ca nhi bắn giỏi hơn.”
Thập Nhất Nương thật bất ngờ.
Trước đó vài ngày Ngũ phu nhân còn đang bên tai Thái phu nhân nói thầm, nói Sân ca nhi tuổi còn nhỏ, mỗi ngày trời chưa sáng sẽ phải đứng lên tập võ, quá cực khổ rồi, dù thế nào cũng phải về ngõ Hồng Đăng qua tiết Đoan Ngọ, không ngờ Tôn lão Hầu gia lại đưa người biết võ công ở bên cạnh hầu hạ Sân ca nhi, còn bí mật dạy Sân ca nhi bắn tên......
Nàng hướng phía Từ Lệnh Nghi nhìn lại.
Đáy mắt của Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia mơ hồ, hiển nhiên là đối với chuyện này cũng có chút khó hiểu.
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Sân ca nhi chẳng qua là bắn trúng bình hoa mai của con thôi, có đem bình hoa mai của con bắn vỡ hay không?”
Cẩn ca nhi tâm tình xuống thấp nói: “Chỉ bắn trúng bình hoa mai, không có bắn vỡ….”
“Có thế chứ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Con có xem xây nhà rồi đúng không? Trước tiên là phải đem nền làm tốt, sau đó mới có thể đem gạch đến xây, bắn cung cũng giống như vậy. Các con hiện tại không bắt đầu đem sức lực để luyện, thì tên bắn ra ngoài cũng không có sức, nên mới không thể đem bình hoa mai bắn vỡ......”
Không đợi lời của nàng nói xong, Cẩn ca nhi đã lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, hắn liền hướng ngoài phòng chạy đi: “Con đi nói với Thất đệ......”
“Đứa nhỏ này, cũng quá không chịu thua kém rồi.” Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng của nhi tử không khỏi lắc đầu, “Cái gì cũng muốn tranh giành thắng thua.”
“Tính của con mạnh mẽ cũng có chỗ tốt của mạnh mẽ.” Từ Lệnh Nghi không đồng ý, “Nếu như chuyện gì cũng qua loa cho xong việc, không cầu tiến, thõa mãn trong mọi tình cảnh, vậy thì còn có tiền đồ gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.