“Vậy, ta đây muốn.....” ánh mắt Từ Tự Giới tha thiết nhìn Nam vĩnh tức phụ, lời đến đầu lưỡi, nhưng không cách nào nói ra được.
“Ngài là Hầu gia ôm từ bên ngoài về.” Nam vĩnh tức phụ ngưng mắt nhìn ánh mắt Từ Tự Giới, “Khi đó, ngài mới ba tuổi. Quần áo lam lũ, cốt sấu như sài ( gầy như cái que),nhìn thấy thứ gì bắt được liền ăn. Hầu gia đem ngài giao cho phu nhân, nói, mẹ đẻ ngài đã qua đời, ngài không có người chăm sóc, để cho phu nhân chiếu cố ngài. Ta vốn là người hầu hạ chải đầu bên cạnh phu nhân, phu nhân thấy ta chững chạc đàng hoàng, lại có nữ nhi lớn gần bằng Ngũ thiếu gia, đã đem ta đặt vào phòng Ngũ thiếu gia.”
“Từ bên ngoài ôm về......” Từ Tự Giới lẩm bẩm, rất nhiều chuyện cũ rõ ràng như đã được phủi hết bụi.
Phòng ở hôi hám, quần áo cũ rách, nóc nhà dột mưa, có người say rượu ở ngoài đập đồ, cách vách truyền đến tiếng diễn xướng di di nha nha.....
“Mẹ đẻ của ta, mẹ đẻ của ta là hạng người gì?” Từ Tự Giới vừa lầm bầm, vừa tràn đầy cầu khẩn nhìn về phía Nam Vĩnh tức phụ, thật giống như đang van xin, van xin Nam Vĩnh tức phụ nói cho hắn sự thật, lại giống như van xin nàng ngàn vạn lần đừng bảo cái phỏng đoàn của hắn là đáp án
“Ta cũng không biết!” thần sắc Nam vĩnh tức phụ thẳng thắn, khiến Từ Tự Giới phải tin tưởng, “Hầu gia chỉ nói với bên ngoài là hắn nằm mơ thấy vị Đông di nương đã chết kia trôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568337/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.