Edit: Dao DaoBeta: Tiểu Tuyền“Hai người các con ngay bây giờ đi viết cho tổ mẫu một tờ giấy camđoan. Bảo đảm sau này sẽ theo tiên sinh học tập, không bao giờ … phạmsai lầm như vậy nữa! ” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nhìn Từ Tự Truân vàTừ Tự Giới.
Hai người biết điều một chút gật đầu kêu “Vâng”, rồi xoay người định đi thư phòng viết giấy cam đoan.
Đi được tới cửa, lại bị Thập Nhất Nương gọi lại: “Trở lại. Ta còn có lời muốn hỏi!”
Hai tiểu tử lập tức bước nhanh đi tới trước mặt nàng, xuôi tay đứng thẳng đợi, một kiểu chờ đợi bị xử trí.
Thập Nhất Nương liền chầm chậm uống mấy ngụm trà, lúc này mới nói: “Phổ khúc ‘Hàn diêu kí’ này rất quý sao?”
Nên nói đều nói, nên gánh chịu cũng phải gánh chịu mới đúng. Nhươngngoại tất tiên an nội (muốn dẹp bên ngoài trước phải trị bên trong). Đến lúc đó mà không trả lại được phổ khúc này phải hướng giải thíchvớiVương Doãn cũng rất phiền toái.
Từ Tự Truân lộ ra vẻ có chút lo lắng bất an: “Bản phổ khúc “Hàn diêu kí” đầy đủ, con là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, kêu Trúc Hương đi vào: “Ngươi bâygiờ đi ngõ Cung Huyền, nhờ cữu gia bất kể thế nào cũng giúp đỡ mượn bản“Hàn diêu kí” đầy đủ, nói ta cần dùng gấp.”
Hàn Lâm viện có rất nhiều người cũng là diễn viên nghiệp dư, mới có thể tìm một quyển.
“Mẫu thân!” Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cùng ngẩng đầu. Ánh mắt hai người bởi vì kích động mà sáng trong, lóng lánh như sao mai.
Thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568334/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.