“Con tuổi còn nhỏ, đốt pháo quá nguy hiểm.” thái độ Từ Lệnh Nghi ônhòa, kiên nhẫn hướng Cẩn ca nhi giải thích, “Có điều, đốt pháo thật sựrất vui. Nếu con thật sự muốn lấy thì đợi lát nữa đại ca của con trởlại, để bọn họ cùng con chơi. Như thế nào?”
Cẩn ca nhi cảm thấy không tốt.
Hắn hiện tại chỉ muốn đốt pháo.
Nhưng nhìn lại thấy lúc phụ thân nói chuyện cùng hắn, các lão đầungồi ở chỗ đó đang bám lấy lỗ tai nghe mà lại làm như có bộ dạng rất tùy ý, rất giống với lúc mẫu thân cùng phụ thân nói chuyện, thái độ của nha hoàn, bà Tử hầu hạ trong nhà cũng như thế. Những lúc này, gương mặt của mẫu thân thì mỉm cười nhưng trầm mặc ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, chờ nha hoàn, bà Tử đi rồi, mới cùng phụ thân nói chuyện tiếp.
Nghĩ tới đây, hắn liền học theo bộ dáng của Thập Nhất Nương, gương mặt mỉm cười đứng ở bên cạnh Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao nhi tử lại không cóđi? Nhìn lại thấy được bộ dáng biết điều hiểu chuyện của hắn, liền cườisờ sờ đầu nhi tử, đem hắn ôm ngồi trên gối, tiếp tục cùng Đậu các lãonói chuyện: “Chuyện trên triều đình, gần đây ta không có biết nhiều. Talà người hành quân đánh giặc, theo ta thấy, không bằng để cho Tịnh Hảihầu nắm giữ ấn soái đi ——mặc dù hắn đã lớn tuổi, nhưng có thể cùng Khugia trấn thủ Phúc Kiến hơn trăm năm, thủ hạ mãnh tướng nhiều như mây, do hắn ra mặt kháng uy (chống đở uy thế) thì không gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568327/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.