Edit: Leticia
Beta: HạNụ cười của Từ Lệnh Nghi càng đậm, tung mình áp Thập Nhất Nương ở phía dưới: “Nàng còn dám oán trách!”, ánh mắt nóng rực lên.
Thập Nhất Nương nhấp miệng cười.
Từ Lệnh Nghi ngậm vành tai mượt mà của nàng, hơi thở có chút hỗn loạn, mút một lát.
Khi mà Thập Nhất Nương cho là hắn sẽ hành động thì hắn lại lật mình nằm ngửa ở một bên, thở thật dài một hơi.(Leti: Kiểu mỡ dâng miệng mèo rồi mà chỉ được nhìn mà ko được ăn, khổ thân anh Nghi =]]])
“Mau ngủ đi......” Giọng nói có chút uể oải như đưa đám.
Thập Nhất Nương có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Hiểu lầm này, cần phải cởi bỏ mới được. Nếu không, cuộc sống lúctrước và sau này của Từ Lệnh Nghi có điều cố kỵ, thì cuộc sống trongkhoảng giữa đó của nàng cũng có điều kiêng dè, hơn nữa thời gian haingười tình đầu ý hợp cũng không nhiều.
Nghĩ tới đây, nàng nhích tới gần.
Tuy Từ Lệnh Nghi không đẩy nàng ra, nhưng nhắm mắt lại, ý bảo mình muốn ngủ.
Thập Nhất Nương không khỏi cắn răng.
Từ Lệnh Nghi này, có đôi lúc lại không thể thỏa hiệp.... Tronglòng hiểu rõ, điều nàng thưởng thức nhất về hắn đúng là tính tự kiềmchế, rất có nguyên tắc.
Trên mặt đỏ bừng lên, gục ở đầu vai hắn: “Lúc thiếp mang thai Cẩn canhi...là giữa tháng!”, lời của nàng còn chưa dứt, Từ Lệnh Nghi đã mở mắt ra.
Ánh mắt nóng rực rơi vào trên mặt của nàng, nóng rực đến mức khiến nàng như bị kim châm khẽ đau nhói.
Nàng biết mặt mình lúc này khẳng định đã đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568232/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.