Bành y bà ngẩn người.Bà ta không ngờ lại gặp phải người hiểu về y lý như thế.
Đã vươn tay ra rồi thì rút về cũng không được, tiếp tục như vậy cũng không xong, mặt đỏ bừng.
Thập Nhất Nương càng khẳng định Bành y bà này là người chỉ có hư danh.
Con ngươi trong mắt nàng không ngừng chuyển động ngó nhìn Bành y bà, vẻ mặt lạnh băng như sương.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng đều thu liễm khí tức nhìnhai người họ. Chỉ có tiếng khóc của Cẩn ca nhi vẫn lớn như cũ. Bởi vìtất cả mọi người đều yên tĩnh, nên tiếng khóc lại càng vang hơn so vớilúc nãy, lộ ra vẻ bi thiết.
Trong lòng Thập Nhất Nương cảm thấy đau đớn, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.
Bầu không khí trong phòng hết sức căng thẳng và khẩn trương.
Bành y bà liền nhớ đến ánh mắt đằng đằng sát khí của Từ Lệnh Nghi lúc ở trong phòng sinh, bà ta không khỏi rùng mình một cái, hối hận khôngnên vì tham ban thưởng của Hầu phủ mà ở lại cùng mấy bà đỡ. Lại nghĩ tới những thứ phong hậu ban thưởng mà Từ gia thưởng cho đang để trong baoquần áo, chẳng lẽ đồ quý giá vào tay rồi mà lại không giữ được?
Ý niệm xoay chuyển trong đầu, Bàng y bà không khỏi gắng gượng nói:“Mạch của tiểu công tử rất tốt,....... không có gì không ổn, vữngvàng lại có lực.......”
Thập Nhất Nương nghe bà ta đứng ở đó cố chấp biện giải, lửa giận trong lòng càng tăng lên.
“Thu Vũ,” Thập Nhất Nương không nhanh không chậm chặn ngang lời Bành y bà, “Ngươi đi đến thư phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568181/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.