Edit: Khuê loạnBeta: Hạ
Từ Lệnh Nghi nhìn mấy bà tử trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng.
“Xem ra, các ngươi cũng không có biện pháp gì rồi!” Hắn phân phó HổPhách, “Gọi Bạch tổng quản tới đây, bảo Bạch tổng quản đuổi mấy vị nàyvề trong cung đi. Vĩnh Bình Hầu phủ chúng ta không dùng được họ.”
Các bà đỡ này phụng chỉ của Hoàng hậu nương nương, “không dùng được”, những từ này rơi vào trong tai các quý nhân ở trong cung thì có khác gì là “kiêu ngạo bất tuân” đâu?
Ba bà tử run lẩy bẩy.
Dám gây chuyện trước mặt quốc cữu gia, sẽ có hậu quả như thế nào,không cần nói cũng biết. Cho dù Hoàng hậu nương nương không truy cứu,thì cũng sẽ có người muốn nịnh bợ Vĩnh Bình Hầu mà bất bình thay!
Thay vì đến lúc đó sống không bằng chết, còn không bằng nghĩ biện pháp luôn bây giờ.
“Hầu gia, bọn nô tỳ có biện pháp ạ!” Một bà đỡ phá phủ trầm chu(1)đứng ra nói. Bởi vì đây là phương thuốc cổ truyền, có chút nguy hiểm,cho nên mới không dám lấy ra dùng! Nếu là biện pháp hoàn toàn không cónguy hiểm gì, bà đỡ cũng đã dùng từ lâu rồi, chứ đâu cần đợi đến giờphút này mới nói ra.
(1)Phá phủ trầm chu: nghĩa là đập nồi dìm thuyền, quyết làm đến cùng.
Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sôngthì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui,phải quyết tâm đánh thắng
Vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi không chút thay đổi.
Bà đỡ sốt sắng nói: “Chúng nô tỳ có thể giúp phu nhân nặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568176/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.