Chương trước
Chương sau
Tần di nương lại mạnh mẽ hất tay Từ Tự Dụ ra: “Không,không, không, ngươi không phải Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia còn đang ởNhạc An, tiểu tiện nhân Thúy Nhi mang thư của ta đưa cho phu nhân, tabiết, ả đem thư của ta cho phu nhân, sợ ta tìm ả tính sổ, cho nên thắtcổ chết. Ta đều biết, ta đều biết, ta không nói cho các ngươi……” Sắc mặt của Tần di nương bắt đầu hoảng loạn, nói dứt lời cuối cùng, thì gươngmặt nở nụ cười như có như không, thêm khuôn mặt gầy trơ xương của Tầnthị, khiến trong lòng của Liên Kiều và Tiểu Lộc Tử đi theo Từ Tự Dụ vàophòng không khỏi sợ hãi, hai người liếc nhìn nhau, không biết có nênnghe hay là không nên nghe thì tốt, quay đầu lại, cửa không biết đã đóng từ khi nào, bà tử khi nãy dẫn họ vào phòng đã sớm không thấy bóng dáng.
Từ Tự Dụ chỉ cảm thấy tâm như bị đao cắt. Dụ ca trèo lên giường, bắt lấy tay Tần di nương: “Con là Dụ ca, con thật sự là Dụ ca.Nhận được thư của người, lập tức trở về. Nếu người không tin, sờ sờ đầucủa con đi.” Nói xong, cúi đầu, nắm tay Tần di nương sờ soạng trên đầumình.
Vết sẹo thật dài, do lúc nhỏ bắt chim bị ngã, thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng.
“Người là Nhị thiếu gia, người là Nhị thiếu gia.” Tần di nương mừng như điên kêu lên, ôm Từ Tự Dụ vào trong lòng, “Ta biết.Người nhất định trở về. Người sẽ không giống những người đó, thấy taxuất thân ti tiện mà mặc kệ ta, người biết ta bệnh, nhất định trở về xem ta ……”
Tần di nương nói xong, đột nhiên rùng mình, lộ ra vẻcảnh giác, “Còn có ai ở đó? Còn có ai? Có phải người của thái phu nhânphái đến không?” Trên mặt dần có chút sợ hãi.
Di nương thực sợ thái phu nhân, luôn cảm thấy thái phunhân rất lợi hại, một khi mất hứng, có thể khiến di nương các nàng, nhahoàn, bà tử, tất cả đều không còn mệnh. Trên thực tế, trong vạn vật, cho tới bây giờ đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đối với di nương mànói, thái phu nhân là người cao cao tại thượng không thể chạm tới, ngáp một cái có thể quyết định vận mệnh của nàng. Nhưng đối với thái phunhân mà nói, trên bà ấy còn có Hoàng Thượng, Hoàng hậu, còn có danh dựtrăm năm của Từ gia, không thể tùy theo ý mình mà hành động được. Có lẽđúng như lời Khương tiên sinh nói, tầm mắt của con người có xa có gần,lòng dạ cũng có lúc nông lúc sâu!
Từ Tự Dụ vuốt mái tóc rối loạn của Tần di nương, nhẹgiọng nói:” Không có người khác. Là Tiểu Lộc Tử và Liên Kiều. Bọn họtheo con đến thăm di nương.”
Tần di nương nghe xong không những không lơi lỏng, ngược lại càng khẩn trương. Sắc mặt Tần thị kinh hoảng la hét “Bảo bọn họ rangoài, bảo bọn họ mau ra ngoài”, sau đó nét mặt nghiêm túc, nói khẽ vớiTừ Tự Dụ, “Ta nói cho người biết, những nha hoàn, sai vặt này đều gióthổi chiều nào theo chiều đó. Người xem, ta đối Thúy Nhi tốt như vậy, ảcòn hại ta…… Những người này đều không thể tin tưởng.”
Từ Tự Dụ có chút xấu hổ.
Trước kia nha hoàn, bà tử bên cạnh mình đều do NguyênNương an bài, một mực dung túng, nuông chiều mình. Khi đó mình còn nhỏ,không hiểu dụng tâm (ý đồ) trong đó. Sau này lớn lên một chút, lại đọcsách cùng Nhị bá mẫu, tuy biết lợi hại, nhưng lại bất lực không thay đổi được gì. Thật vất vả cho đến lúc Nhị bá mẫu tiến cử Tiểu Lộc Tử, không chỉ trung thành và tận tâm đối với mình, hơn nữa mình có cái gì khôngđúng, còn có thể khéo léo nhắc nhở mình. Những kẻ hầu tầm thường chỉbiết nịnh bợ hoặc vâng vâng dạ dạ căn bản là không thể sánh bằng.
Di nương nói như vậy, chẳng phải khiến cho Tiểu Lộc Tử thương tâm hay sao?!
Nghĩ đến đây, Từ Tự Dụ không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
Trong phòng yên tĩnh lặng lẽ, cũng không có Tiểu Lộc Tử và Liên Kiều.
Tiểu Lộc Tử luôn luôn thông minh có năng lực, lại biết xem sắc mặt, có thể là đi ra ngoài rồi?
Ý niệm hiện lên trong đầu, không biết vì sao,, Từ Tự Dụ liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Từ lúc vào cửa, Tiểu Lộc Tử liền cảm thấy Tần di nươngkhiến người ta có cảm giác là lạ, nhưng dù sao Tần di nương cũng là mẹđẻ của Nhị thiếu gia, thiếu gia khẳng định không muốn người khác thấybộ dáng chật vật của Tần di nương.
Hắn khẽ kéo kéo ống tay áo Liên Kiều, ý bảo bọn họ cùng nhau đi ra ngoài.
Liên Kiều lại nghĩ đến trước khi đi Hổ Phách dặn dò:”Tần di nương hiện tại căn bản không nhận ra ai. Đợt lát nữa ngươi đừngcách Nhị thiếu gia quá xa, cẩn thận Tần di nương phát điên làm thươngNhị thiếu gia.”
Ngược lại Liên Kiều lại gọi Tiểu Lộc Tử đến một bên, đem lời Hổ Phách nói cho Tiểu Lộc Tử nghe:” Một người thanh tỉnh, một người hồ đồ; một người là mẹ đẻ, một người là……”
Lời Liên Kiều còn chưa nói xong, Tiểu Lộc Tử chợt nghe thấy Tần di nương nói Thúy Nhi hại mình.
Tiểu Lộc Tử lập tức nói: “Chúng ta tránh ở tấm mành bêncạnh, nếu Tần di nương…… Ngươi đi kéo Nhị thiếu gia, ta đi ngăn cản Tầndi nương.”
Liên Kiều gật đầu và Tiểu Lộc Tử lặng lẽ rón rén đứng ở sau tấm mành bên cạnh.
Từ Tự Dụ thấp giọng an ủi di nương:” Không có việc gì,không có việc gì. Bọn họ đều là người bên cạnh con. Di nương muốn nóigì, cứ nói trực tiếp là được.”
Tần di nương luôn luôn lo lắng người bên cạnh, luôn cảmthấy những người đó có ý đồ khác đối với di nương. Trong mắt Từ Tự Dụ,tuy Tần di nương chút nịnh nọt quá mức, nhưng nói đến chuyện hãm hạilinh tinh gì đó, mẹ cả Nguyên Nương trước kia còn làm đương gia lo liệcviệc nhà còn có thể có chuyện ví nhưu hãm hại. Nhưng Thập Nhất Nươngtrong tâm có ngạo khí, thật ra cũng không phải không có thủ đoạn, mà làkhông thèm dùng thủ đoạn để thắng.
Tần di nương nghe xong lại hú lên quái dị đẩy Từ Tự Dụ ra.
“Ngươi không phải Nhị thiếu gia, ngươi không phải Nhịthiếu gia.” Thần sắc Tần thị lại khủng hoảng một lần nữa lùi về gócgiường, gắt gao ôm chăn, lẩm bẩm,” Nhị thiếu gia sẽ không nói với ta như vậy! Ta biết, ta cái gì đều biết. Các ngươi giả dạng làm Nhị thiếu giagạt ta……”
“Di nương!” Từ Tự Dụ kinh ngạc nhìn Tần di nương, cảm giác được tình huống có chút không đúng.
Từ Từ Dụ nhìn Tần di nương giống như đứa nhỏ, lộ vẻ sợhãi không một chút che dấu, suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng đi đến bên người Tần di nương.
“Di nương làm sao vậy?” Từ Tự Dụ ôn nhu nói:” Ngườikhông phải viết thư cho con, nói người sợ bệnh cũ của người lại táiphát, bảo con nhanh về nhà hay sao? Sao chính người lại không nhớ rõ?”
Tần di nương nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ.
Giọng nói của Từ Tự Dụ càng thêm nhẹ nhàng: “Người còncó nhớ hay không. Lúc con còn nhỏ, chúng ta có ước định.” Dụ ca nóixong, theo bản năng ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua phía sau,” Năm ấy hoa quế nở rộ, người lén lút ngâm trộm hoa quế đường rồi chôn dưới gốccây, đến Tết âm lịch lấy ra làm bánh bơ quế hoa. Thái phu nhân giao concho Nhị bá mẫu quản giáo, người không dám tùy ý đến phòng con. Liền thừa dịp tuyết lớn, nhìn thấy trong viện không có ai, ôm bánh bơ quế hoatrong lòng,vụng trộm mang cho con ăn. Lại dặn dò con, chuyện này khôngthể nói cho ai biết, nếu thái phu nhân biết được, người sẽ không thể tới thăm con. Chuyện này, đến giờ vẫn không nói cho người khác biết. Dinương có từng kể cho người khác biết không?”
Tần di nương nghe xong, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhuhòa: “Ta nhớ rõ. Là mùa đông, ta sợ bánh bơ hoa quế lạnh ăn không ngon.Bọc trong áo nhỏ của ta, lúc trở về ngực đỏ một mảng lớn.” Tần di nươngnói xong, ánh mắt mờ mịt tìm kiếm nhìn Từ Tự Dụ, “Từ trước đến nay tacũng chưa từng nói với người khác. Người là Nhị thiếu gia, người là Nhịthiếu gia……”
Từ Tự Dụ nắm chặt tay của Tần di nương. Nghĩ đến lời phụ thân nói, mệnh của di nương không còn lâu nữa. Hốc mắt Từ Tự Dụ khẽ ẩmướt: “Di nương có gì dặn dò con không? Con cũng vẫn giống như trước, ai cũng không nói!”
Tần di nương nghe vậy liền bật cười.
Nàng đẩy chăn ôm trong lòng sang một bên, nắm tay Từ TựDụ, giương đôi mắt không nhìn thấy gì lên: “Con đừng trả lời, ta nghexem, có người hay không!” Lại làm ra bộ lắng nghe, nghe ngóng hồi lâu,lúc này mới nghiêm nghị nói,” Ta nghe rồi, không có ai!” Sau đó thuậntheo cánh tay Từ Tự Dụ, sờ soạng đặt hai tay của mình lên vai Từ Tự Dụ,cả người của Từ Tự Dụ cứng đờ, Tần di nương nghiêm mặt nói,” Nhị thiếugia, người cẩn thận nghe cho rõ, chuyện này rất trọng yếu.” Tần di nương nói đến đây, giọng điệu ngừng một chút, càng thêm trịnh trọng,” Ngườimới là Thế tử gia của Vĩnh Bình Hầu phủ!”
Lại thế nữa rồi……
Từ Tự Dụ không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói:” Di nương,con đã từng với di nương vài lần rồi. Tuy con là trưởng tử, nhưng mà làcon của thiếp. Lập đích không lập thứ (*). Đây là quy củ……”
(*)Lập đích: Lập con của chính thê chứ không lập con của thiếp.
“Không phải, không phải.” Tần di nương lớn tiếng phảnbác,”Cái đó không tính. Giống như Hoàng đế, ai đến làm Hoàng đế, chínhlà ý trời. Ai đến làm Thế tử Vĩnh Bình Hầu phủ, cũng là ý trời. Ngườichính là Thế tử của Vĩnh Bình Hầu được trời lựa chọn. Về sau, người còn là Vĩnh Bình Hầu. Kế thừa gia nghiệp trăm năm của Từ gia……”
Từ Tự Dụ hô to một tiếng “Di nương”, giống như muốn đánh thức mẹ ruột mình ra khỏi giấc mộng, “Từ Tự Truân đã là Thế tử gia. Phụ thân đã lập Từ Tự Truân làm Thế tử!”
Tần di nương nghe vậy thì cười rộ lên.
” Ta nói, chuyện đó không tính.”
Trong lòng Từ Tự Dụ chấn động.
Dụ ca nghĩ đến lời phụ thân nói:”Mẹ ruột con kiến thứcnông cạn, làm chuyện sai lầm. Nhưng vì mẹ con bị bệnh nặng và mù lòa, ta cũng sẽ không truy cứu nhiều. Ta biết trong lòng con sốt ruột, con đixem mẹ con trước đi. Đợi trở về, cha con chúng ta nói chuyện sau.” Lạinhớ đến tổ mẫu nghiêm khắc với mình hơn so với ngày thường, ánh mắt của Thập Nhất Nương có chút lảng tránh, Từ Tự Truân đột nhiên sinh bệnh……
“Di nương đã làm chuyện gì?”
Câu hỏi nghi ngờ bỗng nhiên thốt ra.
” Ta không làm gì cả!” Tần di nương cười quỷ dị,” Cái gì ta cũng không có làm!”
Từ Tự Dụ ngây người nhìn Tần di nương, chuyện cũ như chiếc đèn kéo quân chạy qua đầu.
“Con phải nghe lời Nhị phu nhân nói, chăm chỉ học cùngNhị phu nhân. Nhị phu nhân chính là nữ nhân có thể quản ngoại viện. Lànữ nhân có năng lực. Đến lúc đó, Hầu Gia thấy con ngay cả chuyện ngoạiviện đều hiểu biết, sẽ biết rốt cuộc trong nhà này sẽ phải do ai chốngđỡ.”
“Phụ thân con thắng trận, nhất định rất vui mừng. Lá gan của phụ thân con rất lớn, cho nên cũng thích người có lá gan lớn. Đợilát nữa con đi vấn an phụ thân, ngàn vạn lần không thể sợ hãi. Con màsợ hãi. Phụ thân sẽ không thích con. Ngàn vạn lần con đừng giống nhưTruân ca.”
“Trong hậu viện này, thái phu nhân lớn nhất. Chỉ cần con có thể khiến thái phu nhân vui vẻ, mẹ cả con cũng không có cách làm hại con!”
“Con sợ cái gì. Con vốn thông minh có năng lực hơn so với Truân ca…… Nó là con của chính thê thì sao, con vẫn là trưởng cơ mà?”
Thái dương Từ Tự Dụ toát mồ hôi.
“Di nương,” Miệng Từ Tự Dụ chua sót khổ sở,” Di nương, người không phải……”
Có phải trong chuyện của Từ Tự Truân đã làm chuyện gì có lỗi với Truân ca rồi hay không?!
Nhưng trong lòng vẫn có phần hy vọng còn sót lại.
Sẽ không đâu. Tần di nương tuy vẫn hy vọng mình có thểlàm thế tử, nhưng Tần di nương cũng chỉ thầm thì trước mặt mình. Dinương mà thấy thái phu nhân và Nhị phu nhân, lập tức giống như chuột gặp phải mèo, ngay cả thở mạnh cũng đều không dám thở. Người khác khôngbiết, nhưng mình biết.
Tần di nương nhìn Từ Từ Dụ cười:” Chuyện gì ta cũngkhông làm? Thật sự, ta có thể ở trước mặt Bồ Tát thề. Chuyện gì ta cũng không làm! Nếu ta làm ra chuyện gì, cái chết của Đông di nương năm đó, phụ thân con sẽ phát hiện ra ngay, sao còn có thể cho ta sống đến bâygiờ.”
Nói tới đây, Tần thị lại giống như nhớ tới chuyện gì đó, lại cười rộ lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.