Tần di nương lại mạnh mẽ hất tay Từ Tự Dụ ra: “Không,không, không, ngươi không phải Nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia còn đang ởNhạc An, tiểu tiện nhân Thúy Nhi mang thư của ta đưa cho phu nhân, tabiết, ả đem thư của ta cho phu nhân, sợ ta tìm ả tính sổ, cho nên thắtcổ chết. Ta đều biết, ta đều biết, ta không nói cho các ngươi……” Sắc mặt của Tần di nương bắt đầu hoảng loạn, nói dứt lời cuối cùng, thì gươngmặt nở nụ cười như có như không, thêm khuôn mặt gầy trơ xương của Tầnthị, khiến trong lòng của Liên Kiều và Tiểu Lộc Tử đi theo Từ Tự Dụ vàophòng không khỏi sợ hãi, hai người liếc nhìn nhau, không biết có nênnghe hay là không nên nghe thì tốt, quay đầu lại, cửa không biết đã đóng từ khi nào, bà tử khi nãy dẫn họ vào phòng đã sớm không thấy bóng dáng.
Từ Tự Dụ chỉ cảm thấy tâm như bị đao cắt. Dụ ca trèo lên giường, bắt lấy tay Tần di nương: “Con là Dụ ca, con thật sự là Dụ ca.Nhận được thư của người, lập tức trở về. Nếu người không tin, sờ sờ đầucủa con đi.” Nói xong, cúi đầu, nắm tay Tần di nương sờ soạng trên đầumình.
Vết sẹo thật dài, do lúc nhỏ bắt chim bị ngã, thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng.
“Người là Nhị thiếu gia, người là Nhị thiếu gia.” Tần di nương mừng như điên kêu lên, ôm Từ Tự Dụ vào trong lòng, “Ta biết.Người nhất định trở về. Người sẽ không giống những người đó, thấy taxuất thân ti tiện mà mặc kệ ta, người biết ta bệnh, nhất định trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568165/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.