Nhị phu nhân đúng là suy nghĩ trước sau đều chu toàn, nhưng Thập Nhất Nương vẫn có chút lo lắng phản ứng của Từ TựDụ sau khi biết chuyện.
Bất kể nói thế nào, thì Từ Tự Dụ cũng chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, huống chi còn liên quan hệ đến mẹ đẻ của hắn.
Nàng đành lập lờ nước đôi mà nói: “Chờ sau khi Hầu gia trở về, ta nói cùng Hầu gia một chút.”
Nhị phu nhân thấy trong lúc nàng nói chuyện mang theo mấy phần có lệ, thì cười cười, bưng chung trà nhàn nhã nhấp uống: “Cũng phải, cùng Hầu gia thương lượng thì sẽ khôngsai!”
Đang nói, liền có tiểu nhahoàn đi vào bẩm: “Tứ phu nhân, Đại thiếu gia, Tam thiếu gia, Ngũ thiếugia đến thăm Tứ thiếu gia!”
Buổi sáng nói dối bọn nhỏlà Từ Tự Truân bị bệnh. Từ Tự Cần, Từ Tự Kiệm cũng là hiểu chuyện, hơnnữa ở ngoại viện. Từ Tự Giới mặc dù ở tại nội viện, nhưng tuổi còn nhỏ,tỉnh tỉnh mê mê. Thêm nữa Từ Tự Truân từ nhỏ đã thể kém nhiều bệnh, nên ba hài tử không có lòng nghi ngờ. Chẳng qua là Từ Tự Giới cùng Từ TựTruân luôn luôn thân thiết, lúc bình thường thì không cảm thấy, lúc nàyTừ Tự Truân bị bệnh, hắn mới có cảm giác chút ít cô đơn.
“Mẫu thân, Tứ ca lúc nào có thể khỏe lại!”
Thập Nhất Nương sợ bọn họnhìn ra sơ hở, nên mang theo bọn Từ Tự Cần đến nhìn Từ Tự Truân một cáiliền dẫn ra khỏi nội thất. Thấy ánh mắt của Từ Tự Giới ẩn chứa lo lắng,liền cười sờ sờ đầu của hắn: “Tổ mẫu, Nhị bá mẫu, còn có mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568149/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.