Hổ Phách sửng sốt, chần chờ nói: “Phu nhân nói là. Dịch di nương cũng không phải nói thật sao?”
“Nói thật nói dối đều không quan trọng.” Thập Nhất Nương thản nhiênnói, “Chỉ cần có thể giúp đỡ Hầu gia tìm ra chứng cớ là được!”
Hổ Phách gật đầu, nói: “Phu nhân. Vậy người ngủ đi! Trời sắp sángrồi. Khuya hôm nay Thái phu nhân giằng co một đêm, ngày mai Tứ thiếu gia chỉ sợ còn cần ngài giúp đỡ chăm sóc. Nếu người lo lắng bên Tần dinương. Ta ở đây coi chừng dùm ngài. Nếu có động tĩnh gì. Ta lập tức nghe ngóng cho ngài.”
“Ngươi cũng nghỉ đi!” Thập Nhất Nương nghe lời nằm xuống, “Hầu gialàm việc cẩn thận, kín đáo, đã đưa Ngũ gia đi chỗ Tần di nương, khẳngđịnh nắm chắc mấy phần. Chúng ta chờ tin tức bên kia là được!”
Hổ Phách mệt chết đi, cũng không dám ngủ. Kiên trì ở một bên coi chừng dùm.
Thập Nhất Nương nghĩ tới ngày mai nếu sự việc Tần di nương vu cổ đãbại lộ rồi, không biết còn có bao nhiêu chuyện phải làm. Hơn nữa đêmnay Hổ Phách thức đêm, ngày mai bảo nàng ngủ một giấc bù một giấc thậtngon. Nên cũng không nói nhiều nữa. Nhắm mắt lại. Từ từ ngủ.
Văn di nương lại vẫn dựng lỗ tai nghe động tĩnh trong viện, cho đếnkhi bên kia truyền đến một đợt tiếng động, lúc này trái tim vẫn thấpthỏm của nàng mới hạ xuống.
Nàng, luôn rất để ý chuyện tiền nong. Chi phí sinh hoạt của Dịch dinương đều thuộc quỹ trung, không có con trai, con gái, lại cần Tần dinương giúp đỡ, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568147/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.