Edit: PthuĐào ma ma nhanh chóng đi vào. Thập Nhất Nương đắp chăn ngồi ở trên giường. Mái tóc đen nhánh củanàng tùy ý búi thành một búi. Mặc cái áo mai côi tử. Trên khuôn mặt nhỏnhắn rất trong sáng. Rõ ràng không có một chút kiêu căng của phụ nữ cóthai. Lại thấy Từ Lệnh Nghi ở bên người nàng, mặc áo dài màu xanh lụahàng châu. Ánh mắt sáng ngời có thần. Nhìn quan thần thái sáng láng. Mấy người hầu hạ bên người Thập Nhất Nương đều ở đây. Mọi người hoặc làhầu hạ Thập Nhất Nương. Hoặc là chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ ở trong phòng.Trên mặt mỗi người đều tràn đầy nụ cười vui vẻ. Ở trong phòng, sức sốngtràn đầy. Đào ma ma nhìn thấy tâm thần hơi bừng tỉnh. Cảnh tượng này đã nhiều năm rồi không có nhìn thấy. Cẩn thận suy nghĩ, hình như là từ lúc Nguyên Nương gả cho người.Chuyện này chuyện kia. Đều làm cho trong lòng người không thoải mái. Sự hân hoan như vậy cũng đã lâu không có xuất hiện qua. Nhìn thấy nàng đi vào. Mọi người rối rít mở miệng, cùng nàng chào hỏi. Đào ma ma khẽ mỉm cười. Tiến lên khom gối hành lễ cho Thập Nhất Nương: “Tứ phu nhân.” Thập Nhất Nương quanh đi quẩn lại bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, chẳngqua là muốn mình đi. Lựa chọn đi, không chỉ phụ lòng sự nhờ vả củaNguyên Nương, mà còn trơ mắt nhìn Truân ca giống như dê con lạc vàotrong bầy sói, mặc người chém giết. Như thế cùng với làm cho nàng chếtcó gì khác biệt: lựa chọn không đi, nàng phải đối mặt chính là thân bạidanh liệt. Khuất nhục (oan khuất, nhục nhã) mà bị đuổi ra khỏi Vĩnh Bình Hầu phủ, giống nhau, đều trơ mắt nhìn Truân ca bị giao vào trong tayThập Nhất Nương mưu mô khó lường, nàng sống so với chết chỉ sợ là khókhăn hơn. Đã như vậy, đi cùng với không đi thì có gì khác nhau đâu. “Ngài tốn nhiều tâm tư như vậy. Chẳng qua là muốn ta chủ động chào từ giã mà thôi.” Nàng cười nhẹ nhàng nhìn Thập Nhất Nương. Sắc mặt khôngcòn có lá mặt lá trái như ngày xưa nữa, giữa hai đầu lông mày lộ ra bitráng “Minh tri sơn hữu hổ. Thiên hướng hổ sơn hành”. Bằng không, ngàyhôm qua ngài đã đem tin tức Đào Thành bị bắt rải ra rồi. Sau đó sai mama tới chất vấn ta. Đem ta đuổi đi ra ngoài rồi….” Các loại âm thanh ở trong phòng đột nhiên ngừng lại, mọi người haimặt nhìn nhau. Trong bầu không khí tràn ngập không khí khẩn trương. Hai đầu lông mày Từ Lệnh Nghi lại càng hơi cau lại. Lo lắng nhìn Thập Nhất Nương, muốn nói lại thôi. Thập Nhất Nương cho hắn một mụ cười “Ta không sao”, Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói câu “Ta sẽ ở bên ngoài””. Sau đó vén mành đi. Mấy người Điền ma ma lúc này mới dám nối đuôi nhau lui xuống, để lại hai người Hổ Phách, Nhạn Dung ở một bên hầu hạ. “Ma ma nói không sai” Thập Nhất Nương hơi hơi dựa vào trên đại nghênh gối, ánh mắt nhìn Đào ma ma thanh tịnh và trong suốt. “Ta quả thực làngại mặt mũi của La gia. Cho nên hôm qua mới không có ra tay. Giữ lạimột con đường lui cho ngươi, ở trước mặt mình chất vấn.” Thấy Thập NhấtNương lại dám gọn gàng dứt khoát như vậy. Điều này làm cho Đào ma ma hơi trống rỗng ở trong lòng, nàng không khỏi đứng thẳng lưng lên: “Nếu nhưta không đi?” Thập Nhất Nương cười cầm lấy một quả anh đào đỏ thẫm ở trong đĩa thủy tinh: “Ma ma đây là muốn cùng ta nói điều kiện sao?” “Không dám nói điều kiện.” Đào ma ma nhìn Thập Nhất Nương, trong mắttràn đầy lạnh lẽo: “Chẳng qua là thủ đoạn của Tứ phu nhân mặc dù caominh. Lại như chim yến tước không biết ý chí chim hồng thước. Ta sao lại là cái loại người chỉ biết an nguy của mình. Đem chủ tử để ở trong khốn cảnh mà không để ý đến người…” Thập Nhất Nương nghe được liền nở nụ cười. “Chí lớn của ma ma ta quả thực không thể lý giải.” Nàng cắt đứt lờicủa Đào ma ma “Chẳng qua, ta nghĩ Đào tổng quản còn thiếu hai nghìnlượng bạc trong quỹ công. Ma ma lại có thể không động đến một cái kim, một sợi chỉ ở trong phòng của Đại tỷ. Quả thực làm cho người tabội phục.” Đào ma ma nghe sửng sốt. Thập Nhất Nương lại nói: “Ma ma có thể tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cũng có chỗ đáng để học hỏi.Huống chi chuyện tham ô bạc trong quỹ cônglà Đào Thành gây nên, mặc dù hắn là con ngươi, nhưng ma ma thường ởtrong Hầu phủ. Không khỏi có chỗ sơ xuất.” Nàng nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn Đào ma ma. “Đào quản sự ngày hôm nay lại liên quan đến án mạng. Ngươi là mẹ đẻcủa Đào quản sự, chắc hẳn cũng rất lo lắng an nguy của Đào quản sự. Tathấy không bằng như vậy. Ma ma mấy ngày này hãy đi đến điền trang ở.Chuyện Đào quản sự thiếu nợ bạc ở quỹ công, nể tình của Đào ma ma. Tạmthời sẽ do ta giúp đỡ ứng trước. Ma ma viết tờ phiếu nợ cho ta, chờ Đạica ta từ Dư Hàng về kinh, chúng ta sẽ lại thương lượng xem làm như thếnào tiếp.” “Lô Vĩnh Quý thường ở bên ngoài đi lại. Kiến thức rộng rãi. Ta sẽ lên tiếng dặn dò với hắn, sẽ để cho hắn giúp ngươi chuẩn bị chuyện kiệntụng của Đào quản sự. Chuyện ở chỗ của Triệu quản sự. Ta cũng sẽ nói một tiếng. Các ngươi có chuyện gì khó xử, cũng có thể tìm hắn ra mặt. Dẫnđến kiện cáo. Luôn là chuyện không tốt. Để tránh cho có người nắm lấychuyện này mà rêu rao, đối với người ở bên ngoài, không bằng nói là Đàoquản sự đang mắc bệnh nặng, ta sẽ nể tình phần trung thành và tận tâmnhư vậy của ngươi. Ta cố ý muốn ngươi đi tới điền trang chiếu cố hắn,thuận tiện giúp đỡ xử lý chút ít công việc ngày thường. Đem Đào quản sự ở trong ngục thả ra. Vừa lúc nghỉ ngơi một chút, an ủi hắn đỡ sợ.” “Chờ chuyện này qua đi, đến khi Thế tử gia muốn thành hôn rồi. Ngươilại trở về, giúp đỡ Thế tử gia chuẩn bị một chút ít chuyện bên trong,cũng không phụ sự giao phó của Đại tỷ…” Thập Nhất Nương nói một câu. Sắc mặt của Đào ma ma liền trầm xuốngmột phần. Đợi nàng nói xong. Sắc mặt của Đào ma ma chuyển thành màuxanh. Tình thế đuổi thật tốt, ngươi đào cái hố muốn ta nhảy vào. Ta khôngchỉ phải ngoan ngoãn nhảy vào đó, nhảy vào bị té gãy chân. Còn phải mang cảm kích trong lòng. Đến tuyên dương ngươi tốt. Nào có chuyện được tiện nghi lại còn khoe mẽ này. Nàng tức giận đến mức gân xanh ở thái dương nổi lên. Nhướng nhướngmày. Đang muốn nói chuyện. Bên tai lại truyền tới giọng nói của ThậpNhất Nương. “Ma ma. Lại nói tiếp, chúng ta chung đụng với nhau cũng có hai, banăm rồi. Cái khác ta không dám nói, nhưng. Giữ lời giữ uy tín, trên điểm này. Ta tự nhận làm cũng không tệ lắm. Có một số việc ngươi cần phảicẩn thận suy nghĩ đấy.” Giọng nói của nàng mang theo sự cảnh cáo. “Điđiền trang, vừa có thể bảo toàn danh tiếng của Đào Thành, chờ Thế tử gia thành thân, ngươi vẫn còn có thể danh chính ngôn thuận mà trở về. Không đi điền trang, Đào Thành xảy ra chuyện. ... Ngươi xấu hổ không chịu nổi, nhất thời nghĩ không thông, tự tìm cái chết, cũng không phải là không thể nào.” “Ngươi.” Đào ma ma hít vào một hơi lạnh, trên mặt xanh một trận, trắng một trận. Thập Nhất Nương bưng trà: “Nghe nói những phạm nhân ở trong ngụcthường bắt nạt những người vừa mới đi vào. Lại có vu oan giá họa nữa.Chuyện của Đào quản sự có thể kéo dài không được. Ma ma bây giờ liền trở về thu thập hòm xiểng đi. Sau đó cùng Thế tử gia nói lời tạm biệt, mong là trước khi trời tối thì đến điền trang.” Đào ma ma giận đến mức toàn thân cứng ngắt, đứng ở chỗ đó cả buổi cũng không có phục hồi lại tinh thần. Hổ Phách cùng Nhạn Dung trao đổi ánh mắt, một trái một phải mà đỡnàng: “Ma ma đừng thương tâm, chuyện của Đào quản sự đại cát đại lợi. Sẽ không có chuyện gì.” Sau đó đem nàng kéo đi ra ngoài. Thập Nhất Nương thật dài mà thở một hơi. Cảm thấy có chút mỏi mệt. Từ Lệnh Nghi đi đến. Nhìn thấy thần sắc của nàng lại có chút ít không vui. Sờ sờ đầu của nàng: “Mệt nhọc sao?” Thập Nhất Nương lắc đầu: “Tại sao loại trừ bỏ thành kiến của một người, lại khó khăn như vậy đây?” Bộ dáng rất là cảm khái. “Đã xảy ra chuyện gì?” Từ Lệnh Nghi nghĩ đến Đào ma ma bị bắt đi ra ngoài. Dỗ dành tựa như đem nàng nửa ôm vào trong ngực, Hoặc là bởi vì mang thai, Thập Nhất Nương thường cảm thấy tinh lực không tốt. *tinh lực: tinh thần và thể lực. Nàng có chút mềm nhũn mà tựa vào trong ngực của Từ Lệnh Nghi, ấp úngnói nhỏ, đem chuyện Đào ma ma lửa cháy thêm dầu như thế nào. Truân calại không rành thế sự ra sao, mình lại phó thác Lô Vĩnh Quý cùng DươngHuy Tổ khuyên Đào ma ma như thế nào. Để cho Bạch tổng quản tìm hai nha dịch của Thuận Thiên phủ đem ĐàoThành bắt vào bên trong phòng chứa củi ở ngoại viện, toàn bộ đều nói cho Từ Lệnh Nghi: “…Ta cũng biết, nếu nói về lòng trung thành, Đào ma mađối với Truân ca nhi là trung thành nhất. Nhưng tâm nhãn của nàng quánhỏ, chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu xanh cũng chứa không được… Truân ca nhi lại ít tuổi, cái hiểu cái không…Không bằng để cho nàng đi tới trong điền trang cùng nhi tử ở mấy ngày, chờ Truân ca lớn thêm chút ít. Biếtphân biệt đúng sai rồi. Lại đón trở về hầu hạ Truân ca nhi cũng khôngmuộn…” Từ Lệnh Nghi đầu tiên là cau mày. Đến lúc nghe được Lô Vĩnh Quý cùngDương Huy Tổ lừa phỉnh Đào ma ma, đáy mắt của hắn lại có mấy phần ýcười. Nghe được Đào Thành chẳng qua là bị nhốt ở phòng chứa củi. Nhịnkhông được nở nụ cười: “May mắn Đào ma ma là phụ nhân ở nội trạch, nếulà người khác. Sao có thể bị nàng lừa như vậy.” *nội trạch: nhà trong, nhà cho phụ nữ ở, ý nói Đào ma ma là người ít ra ngoài, hiểu biết hạn hẹp. “Nếu là người khác, tự nhiên không thể dùng kế sách như vậy.” ThậpNhất Nương cười nói, “Chẳng lẽ còn thật làm cho Đào Thành vì chuyện củaĐào ma ma mà chọc tới công đường sao.” Vừa nói, nàng vừa nghĩ đến Truânca đối với Đào ma ma không muốn xa rời. Giọng nói có chút mệt rãrời.”Đường dài biết sức ngựa. Ở lâu mới biết lòng người. Chờ thêm mấynăm nữa Truân ca thuận thuận lợi lợi lớn lên, khúc mắc của Đào ma macũng đã được cởi bỏ rồi.” Từ Lệnh Nghi nghĩ đến Thập Nhất Nương đối với các hài tử rất là tốt,liền hôn lên trán nàng. Đào ma ma để cho tiểu nha hoàn giúp nàng thu thập hòm xiểng, tự mình đi Song Phù viện. Từ Tự Truân đang lên lớp, thấy Đào ma ma tìm hắn, thì khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc. “Ca nhi.” Đào ma ma nhìn mặt mày hắn như vẽ. Chỉ cảm thấy nhìn thếnào cũng không thấy đủ. Nhớ ngày đó, lúc nàng hầu hạ ở dưới tay NguyênNương. Không biết đã gây bao nhiêu khó khăn cho những nha hoàn, bà tửkia. Sao có thể tin tưởng được vào hứa hẹn của Thập Nhất Nương đây? Lầnnày đi. Cơ hội trở về cực kỳ bé nhỏ. Vốn tưởng rằng trái phải chỉ là một chữ “chết”, lúc này mới hạ quyết tâm cá chết lưới rách. Hiện tại Thập Nhất Nương để cho nàng thể thể diện diện mà rời khỏiVĩnh Bình Hầu phủ, cho dù có một tia hi vọng. Nàng cũng không muốn buông tha cho. “Tối ngày hôm qua, lúc Đào Thành trở về thì bị té ngã gãychân,” Nàng nói cái cớ mà Hổ Phách nói cho nàng. “Phu nhân cho ta trở về thăm Đào Thành một chút, thuận tiện giúp hắn quản lý điền trang. Chờhắn khá hơn một chút rồi. Ta sẽ trở lại.” Từ Tự Truân nghe”Ai nha” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lolắng: “Thành ca nghiêm trọng không? Trong kho của ta có tam thất, ta bảo Văn Trúc gói lại một ít, cho người mang về.” Nói xong, liền muốn gọiVăn Trúc. “Ca nhi chậm một chút.” Đào ma ma kéo Từ Tự Truân lại, “Ta vội vàng đi gặp Đào Thành, có mấy câu nói muốn dặn dò ngài.” “Ma ma muốn nói cái gì với ta?” Ánh mắt Từ Tự Truân trong suốt nhìn Đào ma ma. Đào ma ma nhìn thấy, trong lòng không khỏi thương tâm một hồi. Nàng thì thầm với Từ Tự Truân: “Hôm nay Tứ phu nhân mang thai, tâm tư của Thái phu nhân cùng Hầu gia tất cả đều đặt ở trên người Tứ phunhân. Sau này ngươi phải tự mình chiếu cố mình. Nếu có cái chủ ý gìkhông quyết định được.Thì sai gã sai vặt đi tới điền trang hỏi ta. Người phải nhớ kỹ. Ở trong Vĩnh Bình Hầu phủ này. Trừ Hầu gia. Người chính là Thế tử tôn quý nhất. Cho nên. Không biết có bao nhiêu người nhìn chằmchằm vào vị trí Thế tử của người, muốn cướp vị trí Thế tử của người.Người ngàn vạn lần không thể khinh thường. Còn có. Không nên tùy tiện ăn đồ của người khác cho; không nên đi tới chỗ vắng vẻ ; đi tới chỗ nàocũng phải mang theo nha hoàn bà tử; nếu như phải ra khỏi phủ, nhất địnhphải được sự đồng ý của Hầu gia…” Từ Tự Truân lắng nghe. Cảm thấy Đào ma ma nói có chút không đúng. “Ma ma.” Hắn cắt đứt lời của Đào ma ma, “Người nói không đúng. Nươngnói, ta từ nhỏ chính là Thế tử. Ai cũng không đoạt đi được. Tại saongươi nói có người muốn đoạt vị trí Thế tử của ta vậy?” Đào ma ma ngẩng đầu, nhìn thấy Nhạn Dung đi tới cùng nàng lộ vẻ không kiên nhẫn trên mặt. Nàng không có thời gian giải thích cho Từ Tự Truân. Đành phải vộivàng nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, giữ được núi xanh, không sợ không có củiđốt. Nếu sau lưng bị ủy khuất. Ngàn vạn lần đừng tùy tiện phát tác,phải chịu đựng, đừng làm cho Thái phu nhân cùng Hầu gia cảm thấy ngườiđược chiều chuộng. Nhưng nếu như có người ở trước mặt ngươi vô lễ. Nhấtđịnh phải bẩm báo Thái phu nhân cùng Hầu gia làm chủ cho ngươi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]