Edit: Khuê LoạnTân Cúc nghe thấy vội vã lấy khăn ra lau nước mắt: “Là nô tỳ hồ đồ.”
Thập Nhất Nương khóe mắt cũng ẩm ướt, chỉ Tống mama nói: “Vị này là Tống mama, chắc là các ngươi đã từng gặp mặt. Nàng lúc còn trẻ từng hầu hạ bên cạnh Thái phu nhân, Thái phu nhân cố ý đề cử đến trong nhà chúng ta làm quản sự mama.”
Tân Cúc nghe xong vội vàng cúi người hành lễ với Tống mama.
Tống mama vội vã cúi người hoàn lễ, liền nói không dám, cười nói: “Đã sớm nghe nói qua Tân Cúc cô nương trong phòng phu nhân, làm người trung trực. Hôm nay vừa nhìn thấy, mới biết được là còn thêm hiền hòa, hào phóng.”
“Không dám nhận lời khích lệ của mama.” Tân Cúc khiêm tốn nói.
Hổ Phách ở một bên che miệng cười: “Tống mama cũng có lúc nói sai cơ đấy.”
Mọi người ngẩn ra.
Hổ Phách cười nói: “Tân Cúc tỷ tỷ hiện tại không thể gọi là ‘cô nương’ nữa rồi, phải gọi là ‘Vạn Đại Hiển gia’ mới đúng.”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Tân Cúc đỏ bừng mặt, trách Hổ Phách: “Chỉ ngươi có thể nói.”
Toát ra mấy phần chân chất lúc còn là cô nương.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng vui mừng, hỏi nàng: “Ngươi đã ăn cơm chưa?”
Tân Cúc lắc đầu: “Còn chưa có ăn. Định là thỉnh an với ngài xong rồi mới hồi ngõ Kim Ngư.”
Thập Nhất Nương trầm tư chốc lát, nói: “Bọn ta đi trước, thỉnh an Thái phu nhân, rồi sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Tân Cúc vội nói: “Không cần đâu, về muộn trong thành cấm đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1568022/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.