Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ, Từ Tự Kiệm ba người ăn mặc áo đen mũ nồi bắtchước sai vặt, xếp hàng quỳ trên mặt đất. Nghe được động tĩnh, mọi trong phòng nhìn về phía Thập Nhất Nương, chỉ có Từ Tự Dụ, cúi đầu rũ mắt,sắc mặt tái nhợt.
“Tứ đệ muội, ngươi đã tới!” Tam phu nhân ngồi ở ghế thái sư mặt chátphấn hung ác, chỉ vào một tấm lụa trắng trước mặt Từ Tự Dụ: “Dụ ca nhàcác ngươi làm chuyện tốt thật!”
Khóe mắt Thập Nhất Nương liếc qua, chỉ nhìn thấy hai chữ ‘thiên nhai’ trên chiếc khăn. Chữ viết xinh đẹp, đúng là bút tích của Từ Tự Dụ.
Nàng lại nhanh chóng liếc Từ Tự Dụ một cái.
Vốn là đầu đang buông xuống đột nhiên ngẩng thật cao, sắc mặt lộ vẻtái nhợt, môi mỏng nhếch lên, giữa hai đầu lông mày lộ ra bi tráng vàthê lương.
Thập Nhất Nương đã hiểu được mấy phần thái độ của Từ Tự Dụ.
Nàng bất động thanh sắc, lạnh lùng nói: “Ta vừa mới vào cửa, chân còn chưa đứng vững, tam tẩu ập một cái liền giáo huấn. Biết rõ, nói giậndỗi bọn nhỏ, không biết, còn tưởng ta làm chuyện gì trời đất không tha.Cũng không biết Tam tẩu đây là có ý gì?” Ánh mắt mơ hồ nén giận.
Tam phu nhân ngẩn ra.
Thập Nhất Nương trước giờ nhẫn nhịn, sao lúc này … Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm nay liên can trọng đại, nàng không kịp suy tính cẩnthận, vội vàng nói: “Chuyện gì xảy ra? Người hỏi nhi tử tốt của ngườimột chút!”
“Lời này của tam tẩu thật kỳ quái!” Thập Nhất Nương nhìn chằm chằmnàng,”Dụ ca bị ngươi phạt quỳ, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1567979/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.