Chương trước
Chương sau
Một lần vất vả cả đời nhàn nhã, là biện pháp như thế nào mà chỉ cần một lần vất vả cả đời nhàn nhã?
Thập Nhất Nương ngẩn ra.
“Thập Nhất Nương,” Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng kêu tên của nàng, ngưng mắt nhìn nàng rất trịnh trọng, ” Ta muốn nhận đứa nhỏ này!”
Vừa rồi lúc Nhị phu nhân đề nghị Từ Lệnh Nghi nhận Phượng Khanh, TừLệnh Nghi cùng thái phu nhân đều không có phản đối, Thập Nhất Nương đãcó chuẩn bị trong lòng. Hiện tại nghe Từ Lệnh Nghi nói như vậy, nàngmuốn hay không muốn cũng gật đầu.
Đúng như lời Nhị phu nhân nói, chuyện cho tới bây giờ, không có biệnpháp nào khác so với việc nhận đứa nhỏ. Hơn nữa, Từ Lệnh Nghi nhậnPhượng Khanh, đứa nhỏ này về sau liền do mình quản dạy. Chuyện kháckhông dám nói, mình ít nhất có thể cam đoan Phượng Khanh ăn no mặc ấm,sẽ không vô duyên vô cớ bị đánh, có thể cùng Từ Tự Dụ, Truân ca hưởng sự giáo dục giống nhau.
” Ta nghe Hầu Gia!” Nàng cười nhìn Từ Lệnh Nghi.
Lệnh Nghi hơi gật đầu, đáy mắt hiện lên vui mừng.
“Đến!” Hắn kéo nàng ngồi xuống kháng. “Chuyện này, phải thương lượngthật tốt.” Thương lượng? Có cái gì mà thương lượng. Chỉ cần không nhậndưỡng ở danh nghĩa của nàng, mặt khác đều có thể nói! Thập Nhất Nươngcười theo hắn ngồi trên kháng.
“Từ khi Khu thị được phong hoàng quý phi, lòng ta có linh cảm, phảilàm chút an bài.” Từ Lệnh Nghi biểu tình ngưng trọng, không có nói cùngnàng về vấn đề Phượng Khanh, ngược lại cùng nàng nói chuyện trong lòng.“Nhưng ta không có dự đoán được thế lực Khu gia lại lớn như vậy, làmviệc quyết đoán như vậy, hơn nữa nói xong liền làm, không lưu một chútđường sống. Lại nói tiếp, tất cả chuyện này đều là sai lầm của ta khôngchỉ xem thường đối thủ, còn tự cao đúng là ếch ngồi đáy giếng. Nếu không có chuyện đứa nhỏ này, nếu không có Vương gia ngẫu nhiên nhúng tay, chỉ sợ bị giặc đánh đến nơi mà ta còn không biết.” Hắn thật sự đang tự kiểm điểm mình.
” Hầu Gia”…” Thập Nhất Nương muốn an ủi hắn vài câu, ánh mắt hắn lạingăn cản. “Đồng dạng cùng sai lầm, ta không thể phạm sai hai lần.” Khóemắt đuôi và lông mày hắn đều mang theo vài phần lạnh lẽo, ” Ta cẩn thậnnghĩ. Nếu Khu gia sớm có chuẩn bị, cùng với việc chúng ta khắp nơi phòng bị, nhìn chằm chằm mọi chuyện, còn không bằng tạm thời lảnh tránh, làmra vẻ yếu thế, chế tạo một ít cơ hội tốt cho Khu gia, nghĩ biện pháp làm cho bọn họ nhịn không được nhảy ra, tự bộc lộ ý đồ. Cho dù Khu gia cóthể trầm tĩnh tạm thời.
Chúng ta không đạt được mục đích, cũng chế tạo cho Hoàng Thượng mộtấn tượng Khu gia bay lên cành cao, kiêu ngạo phóng túng.” Hắn từ từ nói, ánh mắt trầm xa xăm u tĩnh,” Phải biết rằng, có đôi khi, làm càngnhiều, sai càng nhiều. Hiện tại việc cấp bách của chúng ta là cái gìcũng không làm, lấy tịnh chế động. “Nói xong, hắn ha ha cười,” Khu giakhông phải muốn cho chúng ta mất mặt sao? Chúng ta dứt khoác mang việcnày diễn náo nhiệt đến cùng. Con hát cũng được, doanh kĩ cũng được, nữtrại chủ cũng được, ta nhận hết, xem bọn hắn còn có cái gì để nói.”
Đúng a, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc – vua cũng thua thằng liều.
Đã thấp như cát bụi, thì không thể thấp hơn, ngươi còn có thể nói ta thế nào?
“Rõ ràng là nguông cuồng.” Thập Nhất Nương vội tỏ vẻ đồng tình với Từ Lệnh Nghi, “Chỉ là cảm thấy Hầu Gia bị ủy khuất.”
Từ Lệnh Nghi nghe ánh mắt bị kiềm hãm, lơ đểnh cười nói:” Vốn là sailầm của ta, ta có ủy khuất gì!” Khóe miệng lại nhịn không được cong lên, tiết lộ tâm tư hắn.
Thập Nhất Nương nhìn thấy buồn cười, dứt khoát hào phóng đến tậncùng: “Về phần ngõ Cung Huyền bên kia, Hầu Gia không cần lo lắng. Ta đinói.” Lại nói,” Đại ca là người quang minh chính đại, hẳn là vừa nghe sẽ hiểu liền.”
Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên, tiện đà cảm thấy được an ủi sâu sắc, vỗ vỗtay Thập Nhất Nương: “Không cần nàng ra mặt. Ta sẽ tự mình đi nói cùngnhạc phụ.”
“Không bằng chúng ta cùng đi đi!” Thập Nhất Nương suy nghĩ, nói,“Chuyện Phượng Khanh không thể nói rõ toàn bộ. Có ta ở đây chắn, phụthân dù bất mãn cũng có thể khuyên nhủ.”
Có Thập Nhất Nương bày tỏ thái độ, La gia bên kia khẳng định sẽ dễnhư ăn kẹo. Nhưng hắn làm việc luôn luôn không có chuyện cho nữ nhânxuất đầu, cố tình Thập Nhất Nương lại có lòng tốt…… Lời cự tuyệt liềndừng một chút, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần do dự.
Thập Nhất Nương thấy rõ ràng.
Chủ nghĩa nam tử hán ở cổ đại chính là như vậy, cái gì cũng muốnchính mình gánh. Tuy nữ nhân sống rất an nhàn, nhưng thời gian dài mànói, hai người sẽ thiếu cảm thông. Thậm chí sẽ xuất hiện khoảng cáchcàng lúc càng xa. Nàng không phản đối Từ Lệnh Nghi thay nàng quyết định. Bởi vì Từ Lệnh Nghi sinh trưởng ở cổ đại, so với nàng càng am tường,càng thấu hiểu quy tắc trò chơi sinh tồn ở thế giới này. Nhưng cái nàycũng không thay đổi nàng nguyện ý phục tùng không minh bạch.
” Hầu Gia. Vợ chồng đồng lòng, tát biển đông cũng cạn.” Nàng uyểnchuyển nói,” Chuyện này vốn là chuyện của Từ gia, cũng là chuyện hai vợchồng chúng ta.”. Được rồi. Từ Lệnh Nghi thực thích câu nói “Vợ chồngđồng lòng”, hắn sảng khoái nói, “Chúng ta cùng đi!”
“Chuyện không nên chậm trễ. Nếu phải nhận, trước cuối năm phải vàotộc phổ, đứa nhỏ còn phải tham dự tế tổ. Để cho người khác nói cho phụthân biết, không bằng chúng ta đi trước thông báo một tiếng.” Thập NhấtNương cười nói,
“Không bằng thừa dịp buổi chiều không có việc gì, tranh thủ đi ngõ Cung Huyền?”
Từ Lệnh Nghi không nghĩ tới nàng quyết định nhanh chóng, nói làm liền là ngay. Ngẩn người một lát, cười nói: “Cũng tốt. Khu gia từng bước épsát. Chuyện này nên làm nhanh chóng không nên trì hoãn.” Sau đó nghiêmmặt nói, “Nàng xem đứa nhỏ dưỡng ở danh nghĩa ai thì tốt?”
Đây chính là chuyện đại sự.
Nếu dưỡng ở danh nghĩa Tần di nương, nàng đã có một đứa con, lạinhận thêm một đứa, không nghi ngờ sẽ thành di nương thân phận tôn quýnhất…. Xưa nay bất hiếu có ba, không con là tội lớn nhất. Mà có thể vìgia tộc thêm con nối dòng, chính là cống hiến lớn nhất đối với gia tộc;Văn di nương phía sau có Văn gia. Nếu đứa nhỏ dưỡng ở danh nghĩa củanàng, cho dù Văn di nương không có ý tưởng gì, chỉ sợ Văn gia sẽ khôngđể yên. Về phần Kiều Liên Phòng, nàng tuổi trẻ, về sau khẳng định sẽ cóđứa nhỏ của mình. Ở một phương diện nàng có nguyện ý hay không cũng làvấn đề, mà ở phương diện khác, trước mắt mình cùng nàng không có mâuthuẫn gì quá lớn, nhưng không đảm bảo về sau cũng sẽ không có mâu thuẫn, nếu đến lúc đó nàng dùng Phượng Khanh làm vũ khí, sẽ khiến người ta đau đầu! Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Thập Nhất Nương quyết định vẫn lànghe ý tứ Từ Lệnh Nghi rồi lại tính toán, cũng thừa cơ hội xem tronglòng hắn vị di nương nào được coi trọng nhất.
Phải biết rằng, di nương có đứa con cùng không có, chính là khác nhau một trời một vực.
“Y tứ Hầu Gia..” Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi.
Nghe ý kiến của mình…”. nói cách khác, Thập Nhất Nương cảm thấy dưỡng ở danh nghĩa vị di nương nào cũng không tốt.
Hắn suy nghĩ, nói: “Dưỡng ở danh nghĩa Đông di nương thì thế nào?”
Thập Nhất Nương giật mình.
Đông di nương đã qua đời…… Dưỡng ở danh nghĩa của nàng, tương đương đem đứa nhỏ toàn quyền giao cho mình.
Từ Lệnh Nghi nói:” Tuy nói ta nhận đứa nhỏ này, nhưng chuyện bịt taitrộm chuông vẫn phải làm một lần nữa. Đối ngoại liền nói là Đông dinương báo mộng cho ta, nói sau khi chết không có người hương khói phụngdưỡng. Vừa lúc ta ở thiện đường nhìn thấy một đứa nhỏ có mắt phượng,liền mang trở về,
Dưỡng ở danh nghĩa Đông di nương. Như vậy đối ngoại có thể tạm ổn,nàng cũng dễ làm việc. Đương nhiên, đây là chuyện bên trong, nàng nếukhông muốn, vẫn theo ý tứ của nàng.”
Đối với Thập Nhất Nương mà nói, không có biện pháp nào tốt hơn.
” Hầu Gia…” Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi, nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.
Thập Nhất Nương cho tới bây giờ cũng không có nghĩ ở phương diện này.
Từ Lệnh Nghi quyết định như thế, ít nhất nói rõ hắn tôn trọng mình.
” Tốt lắm.” Từ Lệnh Nghi thấy trong mắt Thập Nhất Nương hiện lên cảmkích, tâm tình rất tốt, cười đứng dậy,” Chúng ta đi nói thái phu nhânmột tiếng, tranh thủ đi ngõ Cung Huyền. Còn có ngõ Hồng Đăng, chỗ lãohầu gia cũng phải nói một tiếng mới được. Chỗ Tiểu Ngũ cũng phải nói một tiếng. Miễn cho chúng ta lo lắng giúp hắn thu thập đống lộn xộn, hắncòn cảm thấy đem đứa nhỏ dưỡng ở nhà mỗi ngày khiến mắt hắn không yên.Còn có Phạm Duy Cương, Vương Lệ, cũng phải viết thư oán giận một phenmới được…… Khắp nơi đều là việc a!”
Việc này không phải giải quyết sao? Không tất yếu phải viết thư oángiận Phạm Duy Cương cùng Vương Lệ đi? Hơn nữa, Từ Lệnh Nghi cũng khôngphải là người gặp chuyện thì phàn nàn a!
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
“Chúng ta nếu cái gì đều không làm, cùng với việc đem lời đồn mạnh mẽ áp chế xuống có cái gì khác biệt.” Từ Lệnh Nghi thấy trong mắt ThậpNhất Nương nghi hoặc, thì cười giải thích, “Nàng ngẫm lại xem, xảy rachuyện như vậy, người bên cạnh không người nào biện giải cho chúng ta,cũng rất bất bình thường đi! Nói không chừng Hoàng Thượng cẩn thận suynghĩ, còn tưởng rằng ta lấy lui làm tiến, có chiêu sau gì, vậy càngphiền toái.” Nói xong. Hắn hơi thở dài,” Cho nên phải viết thư oán giậnmột chút. Lấy giao tình của chúng ta, bọn họ biết ta bị ép buộc nhận con tư sinh, khẳng định sẽ biện giải cho ta một phen. Hơn nữa hai ngườilại là một văn một võ, biến thành hệ thống, bản thân không có giao tìnhgì, biện giải cũng không có phương pháp. Hoàng Thượng thấy mới khôngnghi ngờ, mới có thể làm cho Hoàng Thượng cảm thấy Từ gia. Trung hậu cóthừa, ứng biến không minh mẫn. Về sau gặp ai công kích nhà chúng ta, tâm Hoàng Thượng cũng đều cân nhắc một phen.”
Thập Nhất Nương hiểu được.
Tuy Hoàng Thượng lo lắng Từ gia, lo lắng cho Từ Lệnh Nghi, nhưng Từgia lại là nhà mẹ đẻ hoàng hậu nương nương, Từ Lệnh Nghi là tiểu cữu của con hắn. Hắn có thể đạp, nhưng người khác không có thể đạp. Khu giabiến Từ gia chật vật như thế, Cán cân của Hoàng Thượng sẽ nghiêng vềhướng Từ gia. Nguy nan của Từ gia cũng có thể giải trừ.
Nàng không khỏi cười: “Đây là ngài nói một lần vất vả cả đời an nhàn?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu:” Chỉ có cách này, mới có thể cho Hoàng Thượngđứng ở bên chúng ta.” Sau đó nhớ tới cái gì, dặn dò Thập Nhất Nương,”Chuyện tốt không nói ra, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Lập tức phải quanăm, mọi người sẽ hay đi lại, đến lúc đó không khỏi hỏi chuyện củaPhượng Khanh. Nàng cũng chuẩn bị trước trong lòng mới được.”
“Hầu Gia yên tâm.” Thập Nhất Nương cười nói,” Ta sẽ cẩn thận ứngđối.” Lại nghĩ Từ Lệnh Nghi nói phải đi Định hữu hầu Tôn gia, chần chờnói,” Hầu Gia không chuẩn bị đem chuyện này nói cho Ngũ đệ muội sao?”
” À!” Từ Lệnh Nghi trầm ngâm,” Nếu ta đã nhận, thì không cần làm phức tạp. Ta đi chỗ lão Hầu Gia, cũng đem chuyện này nói cho hắn. Lão nhângia hắn trong lòng có tính toán là được.”
Cũng tốt. Miễn cho đứa nhỏ lớn lên thương tâm. Khiến cho Phượng Khanh nghĩ đến mình là con Từ Lệnh Nghi cũng tốt lắm.
“Chỗ Ngũ gia chỉ sợ cũng phải dặn dò một tiếng mới được.” Thập NhấtNương lo lắng nói lộ ra “Hiển nhiên.” Từ Lệnh Nghi đáp lời, có tiểu nhahoàn đến bẩm:” Nhị phu nhân đã tới!”
Hai người đều có chút giật mình.
Từ lúc hai người thành thân tới nay đây chính là lần đầu tiên Nhị phu nhân đến phòng mình.
Thập Nhất Nương vội nói: “Mau mời vào!” Lại phân phó tiểu nha hoàn đi lấy đại hồng bào chiêu đãi Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân lại chỉ đứng ở thính đường: “Tứ đệ muội không cần khách khí. Ta đến cáo từ!”
Lời của nàng làm cho Thập Nhất Nương rất ngoài ý muốn:” Hôm nay làhai mươi tám tháng chạp, năm nay tuyết lớn. Nhị tẩu vẫn là lưu lại quanăm rồi hãy hồi Tây Sơn ta sai người đi đón Trinh tỷ nhi.
” Ta lo lắng Hầu gia trong cuộc mê muội, cho nên chạy về xem.” Nàngcười, “Hiện tại biết Hầu Gia sớm có chủ trương, tự nhiên cũng an tâm. Tứ đệ muội không cần lo lắng, ra roi thúc ngựa, nửa ngày là đến.”
Thập Nhất Nương còn muốn khuyên, Từ Lệnh Nghi đã nói: “Nếu Nhị tẩu đã định như thế, tiểu đệ sẽ không lưu Nhị tẩu. “Còn phân phó Thập NhấtNương tiễn khách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.