Giỏ không khó tìm nhưng giỏ có thể bỏ đứa nhỏ vào thì không dễ tìm?
Trong lúc nhất thời, Thập Nhất Nương lại có chút lo lắng.
Đông Thanh tự đề cử mình:” Nếu không, để ta đi! Chỗ kia cùng chỗ Ngũphu nhân cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm, hẳn là không có chuyện gì.”
Hổ Phách cũng tán thành:” Nơi đó dù sao là chỗ của Hầu Gia, Ngũ phu nhân là em dâu, dù đi nhầm cũng sẽ không đi đến chỗ kia.”
Thập Nhất Nương ngẫm lại thấy có đạo lý, Hổ Phách đi phòng bếp tìmcái giỏ táo, còn cẩn thận lấy thêm mười cân táo, chuẩn bị lát nữa đặt ởtrong giỏ, đến gần có thể nghe thấy mùi táo, khiến người khác không hoài nghi.
Tính toán của nàng không tồi, nhưng lại có vấn đề mới xuất hiện.
Như thế nào đem Phượng Khanh bỏ vào giỏ?
Hắn co thành một khối, ánh mắt nhìn các nàng cảnh giác, trên mặt toát ra vài phần hung ác không phải của trẻ con.
Thập Nhất Nương thử đối đãi hắn giống trẻ em cùng hắn giảng giải: “…… Chúng ta đưa ngươi đến chỗ ngươi ở. Ngươi đừng sợ.” Lại chỉ ĐôngThanh,” Vị tỷ tỷ này sẽ đi cùng ngươi. Về sau nàng sẽ chiếu cố ngươi ăncơm, ngủ, còn có thể tắm rửa, giặt xiêm y cho ngươi……”
Thấy ra, Phượng Khanh là đứa nhỏ cực kỳ thông minh. Hắn lập tức hiểuđược ý tứ Thập Nhất Nương, nhưng hắn cũng lập tức biểu lộ thái độ củamình– gắt gao bắt lấy chân khánh bàn bên cạnh, sống chết không muốn rờiđi.
Thập Nhất Nương không khỏi xoa trán, phân phó Đông Thanh:” Ngươi ởtrong này nhìn hắn đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1567909/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.