Hoàng bà tử cầm nhân sâm trở lại thiên viện mình trụ, nhìn ngọn đènmờ nhạt chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt của đứa con, nàng không khỏithở thật dài.
Hoàng lão hán ở một bên không khỏi thấp giọng nói:” Như thế nào? Chỗ vợ Trần Tục nơi đó cũng không có nhân sâm?”
Hoàng bà tử lắc đầu, từ trong ngực lấy ra nhân sâm lúc trước Vãn Hương đưa: “Chỉ sợ về sau không giở trò được!”
Hoàng lão hán vội hỏi:” Xãy ra chuyện gì?”
” Không có việc gì.” Biểu tình Hoàng bà tử có chút chua sót,” Lấy nàng nhiều thứ như vậy, đây là lúc trả nợ!”
Hoàng lão hán nghe hết cả hồn: “Như thế nào còn biện pháp?” Nói xong, nhìn nhà chỉ có bốn vách tường, “Cái nên bán đều bán, chúng ta còn cáigì a?”
Hoàng bà tử không trả lời, chính là dặn bảo trượng phu:” Ngươi đemcái này cất kỹ. Tiết kiệm mà dùng, cũng có thể cố được một năm. Một nămsau, chuyện như thế nào ai cũng không nói rõ ràng!” Thanh âm rốt cuộc có vài phần phấn chấn.
Sáng sớm ngày hôm sau, liền một lần nữa sắp xếp người đi phát chẩn.
“Ngài thật biết lấy lòng người nội viện.” Có tức phụ kêu gào khôngphục, “Nội viện người ta đi phát chẩn, mỗi ngày còn có ba mươi văn tiềnbổ trợ, chúng ta thật tốt, làm việc không công!”
Hoàng bà tử nghe ngẩn ra:” Ai nói?”
“Thái phu nhân tự mình gật đầu đồng ý.” Bà tử kia một phen phẩy tócmai,” Ngài cũng biết, em gái của đại tẩu nhà chúng ta ở sân thái phunhân làm việc, đây là nàng ấy nàng đến nhà chúng ta nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1567842/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.