Chương trước
Chương sau
Mình cho tới bây giờ còn không có gặp qua vị Tể Trữ sư thái này, càng đứng nói đến chuyện có giao tình. Là ai nhờ nàng tìm đến mình? Lại nóitiếp, người mình nhận thức cũng có hạn.
Suy nghĩ như vậy, nàng không khỏi nhảy dựng trong lòng, trong lòngbàn tay chợt đổ mồ hôi. Mà khi thấy mặt thái phu nhân, nàng bất độngthần sắc cười theo Tể Trữ sư thái ra khỏi nhà giữa thái phu nhân, điđông sương phòng bên cạnh.
Nha hoàn dâng trà cho hai người, Tể Trữ sư thái cười nói:” Tứ phunhân, không biết ngài có biết một vị kêu Đoạn Sương Ảnh, một vị kêu Viên Tuyết Y phu nhân không.”
Đại di nương cùng Nhị di nương! Tuy mơ hồ đoán được, nhưng được chứng thực, Thập Nhất Nương vẫn cảm thấy thực kinh ngạc.
Không nghĩ tới, các nàng có tên dễ nghe như vậy…… Bất quá, nếu Tể Trữ sư thái thông qua thái phu nhân tìm tới cửa, ở trước mắt bao nhiêungười muốn nói chuyện một mình cùng nàng, lại đi thẳng vấn đề hỏi nàngcó biết hai vị di nương không, chắc là sớm có chuẩn bị.
Nàng mỉm cười: “Đại di nương cùng Nhị di nương nhà mẹ đẻ ta có một vị họ Đoạn, một vị họ Viên. Nhưng không biết có phải hai người ngài nóiđến hay không.”
” Thì đúng rồi.” Tể Trữ sư thái cười nói,” Đại di nương nói, phu nhân là người ngay thẳng, cho ta tìm ngài, nói ngài nhất định giúp các nàng.”
Sau khi lừa gạt tất cả mọi người, trong đó có mình…… Hai vị di nương dựa vào cái gì mà cho rằng mình sẽ giúp nàng?
Thập Nhất Nương cười nhìn Tể Trữ sư thái không có trả lời.
Tể Trữ sư thái cũng không giật mình thái độ của nàng, mà cười nói:”Nhị vị di nương nói, các nàng tín phật nhiều năm, thành tâm nghĩ muốnxuất gia cung phụng phật tổ. Nhưng chủ mẫu sợ có nhiều người lời ratiếng vào, nghĩ đến hai vị di nương xuất gia là không chịu nổi chủ mẫungược đãi mới bất đắc dĩ mà đi tu. Bởi vậy vẫn không có đáp ứng. Lần này sau khi theo người quý phủ đến Yến Kinh, xem thấu hồng trần, cho nênmới bỏ nhà nương nhờ trong tự của ta. Ta không biết phu nhân có biết TừNguyên Tự không. Ở Yến Kinh, Từ Nguyên Tự ta tuy không thể so cùng Hộquốc tự, bạch vân quán những chù chiền được các hòa thượng sư tăng đắcđạo trụ trì, nhưng cũng không là nơi vô thanh vô thức.” Nói tới đây, mặt nàng toát ra vẻ kiêu ngạo,” Hai vị di nương biết chữ viết văn, tiến lui có độ, lời nói văn nhã, nương nhờ tự ta, không chỉ có có thể dốc lòngtu phật, hơn nữa có thể phát huy sở trường. Phu nhân hiện giờ sống ở Yến Kinh, không quen biết ai, sao không nhờ hai vị di nương mở rộng phươngtiện giao tiếp, cũng thuận tiện!”
Hai vị di nương thật sự là mưu tính tốt!
Nếu chỉ là biết chữ viết văn, tiến lui có độ, lời nói nhã nhặn chỉ sợ sẽ không nhập vào mắt vị sư thái này!
” Không biết hai vị di nương nương nhờ nơi quý tự, cúng bao nhiêu tiền hương khói?”
Thập Nhất Nương thản nhiên nhìn Tể Trữ sư thái.
Tể Trữ cười ha hả:” Phu nhân quả là người thẳng thắn. Bất quá năm ngàn lượng bạc.”
Thập Nhất Nương phí một phen công phu mới khống chế được mình không có lộ ra kinh ngạc.
Tể Trữ kia đã cười nói: “Chút bạc này đối với Vĩnh bình hầu phu nhânmà nói tự nhiên sẽ không để vào mắt, nhưng đối với hai vị di nương mànói, cũng là công đức hiếu kính Bồ Tát. Cho nên mới khổ sở cầu bần nigiúp đỡ đi chuyến này.”
Thập Nhất Nương không khỏi vì Dương di nương mà cảm thấy bi ai.
Vừa mới bắt đầu, nàng nghĩ đến chiếc vòng đeo tay của Thập Nươngchính là ngân phiếu, sau lại phát hiện là thạch tín…… Nàng lúc ấy nghĩ,vậy tiền này đi nơi nào? Hoặc là, chỉ dùng để tới đây?
Chuyện xưa đến lúc này, mới có đáp án.
Thập Nương ở lại Dư Hàng Đại lão gia nhìn không tới, chỉ biết bị đạithái thái thu thập như dùng dao nhỏ cắt từ miếng thịt. Còn không bằngmạnh dạn đánh cuộc, nói không chừng còn có thể có đường ra. Mà hai vị di nương nhất định cũng bị hù dọa giống như nói với mình lấy được tínnhiệm Dương di nương, cùng định ra kim thiền thoát xác kế vì ngụy cứutriệu. Dương di nương lấy cái chết của mình để phân tán sự chú ý củanhững người khác, đồng thời cũng hy vọng đại thái thái biết mình chết,có thể đối với Thập Nương tồn tại một tia thương hại, làm cho hai vị dinương mượn cớ tham gia hội chùa mang Thập Nương đi, sau đó kết bạn vàokinh.
Thập Nương xuất hiện khéo như vậy, chắc là đã đến Yến Kinh một ít ngày. Nhưng không biết là ai thổi gió báo tin cho các nàng.
Chịu người ủy thác, làm việc cho người. Nếu là như thế, Thập Nương gả cho Vương lang, hai vị di nương vì cái gì không ra mặt ngăn cản?
Tể Trữ giống như có thể nhìn thấu lòng của nàng, cười nói:” Hai vị di nương còn nhờ ta nói với phu nhân một câu. Nói, Thập tiểu thư cầu người được người, cầu lợi được lợi. Các nàng bất quá cũng là nữ tử yếu đuối,cầu cơ hội sống mà thôi!”
Thập Nhất Nương không khỏi cười khổ: “Chuyện này dù sao cũng là việc nhà mẹ đẻ ta, chỉ sợ còn chờ mẫu thân ta làm chủ.”
” Đó là dĩ nhiên.” Tể Trữ cười nói,” Chính là đại thái thái La phủnếu có thể đem ngài gả đến Vĩnh Bình Hầu phủ, như vậy đã cân nhắc mộtphen. Hai vị di nương, nhiều không tham, ít không tiếc. Nghĩ đến mốt nợnày đại thái thái la phủ tính qua được. Nhưng đối với Từ Nguyên Tự tathì không như vậy. Có thể có người trong lời có tiền giống hai vị dinương như vậy, chắc chắn là nữ quyến của nhà quyền cao cửa rộng. Đó cũng là nguyên do ta không thể không đến trước mặt phu nhân cầu ân điểnnày.”
Nàng lặp lại nhấn mạnh rất vừa ý hai vị di nương, hoan nghênh hai vịdi nương đến Từ Nguyên Tự xuất gia. Xem bộ dáng, là quyết tâm phải quấyđục chén canh này.
Thập Nhất Nương cũng có thể lý giải.
Chùa miểu muốn phát triển, phải có lực lẫn nhân tài. Bình thườngngười xuất gia không phải bởi vì cuộc sống nghèo khổ không nơi nươngtựa, thì chính là gia đình có biến cố tâm tro ý lạnh, giả thuyết đầu thì không chịu quá bất gì giáo dục gì, giả thuyết sau thì đối với thế sựrất là lạnh lùng. Giống hai vị di nương vậy, từng là hồng tụ thêm hươngcủa Đại lão gia nửa đêm bồi đọc, kiến thức cách nói năng tự nhiên khôngđồng nhất. Tuổi như vậy còn gây sức ép bỏ nhà ra đi, lại làm rối bố cụccủa đại thái thái, sợ bị đại thái thái trả thù, phỏng chừng cũng khátkhao một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới. Hai người như vậy có thể gianhập Từ Nguyên Tự, còn cúng một khoảng lớn tiền dầu vừng…… Mặc kệ là nói theo phương diện nào, Tể Trữ đều phải xuất đầu. Huống chi, Thập Nươnggả đến Mậu Quốc Công, mình gả đến Vĩnh Bình Hầu phủ, đem chân tướng sựviệc nói ra, Thập Nương tự ý rời nhà, là La phủ mất nhiều hơn được.
Cho nên, Tể Trữ sư thái mới dám nói trắng ra như vậy.
“Nếu phu nhân không phản đối, ta đây lát nữa đi đến La phủ.” Tể Trữsư thái đạt tới mục đích, cười tủm tỉm đứng lên,” Nếu thái phu nhân hỏi, ta sẽ nói là hai vị di nương nghĩ đến Từ Nguyên Tự xuất gia, nhờ ta đến thỉnh phu nhân đến trước mặt đại thái thái La gia nói vài lời. Về phầnkhác, thì một chữ cũng không đề cập đến.”
Tình cảnh này còn phải cảm tạ vị Tể Trữ sư thái này cùng hai vị di nương sao?
Thập Nhất Nương có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Nàng đột nhiên có thể lý giải sự cam chịu của Từ Lệnh Nghi.
Ngày đó ở tiểu viện, rõ ràng biết là Nguyên Nương thiết kế bẫy, rõràng biết sẽ có hậu quả gì, nhưng vì lo lắng cho người hay việc gì đó,nên chỉ có thể trơ mắt nhảy xuống……
Trở lại chỗ thái phu nhân nơi đó, Tể Trữ sư thái quả như nói giốngnhư lời ở đông sương phòng, nói là chịu sự ủy thác của hai vị di nươngđến thỉnh Thập Nhất Nương đến trước mặt đại thái thái nói vài lời tốt,còn nói, Thập Nhất Nương cảm thấy hai vị di nương nếu nhất định xuấtgia, thì vui vẻ thành toàn, đợi sau một tháng tân hôn đi qua, hỏi ý tứthái phu nhân và Hầu Gia, sẽ trở về nhà mẹ đẻ thương lượng chuyện hai vị di nương cùng mẫu thân mình.
Mọi người nghe xong tuy đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng lờicủa Tể Trữ sư thái rất hợp tình hợp lý, lại là chuyện nhà mẹ đẻ của Thập Nhất Nương, nên không ai đi truy cứu.
Tể Trữ sư thái nói một hồi liền cáo từ. Thái phu nhân nhìn thấy canhgiờ không còn sớm, cùng Đỗ mama đi phật đường. Những người khác tự nhiên cũng liền tan.
Thập Nhất Nương trở lại trong phòng tìm Đông Thanh đến, đem ý của Tể Trữ đến nói cho nàng.
“Ngươi trở về một chuyến, đem việc này nói cho Đại phu nhân, đặc biệt phải nhắc nhở Đại phu nhân, xem bộ dáng Tể Trữ là nhất định muốn nhúngtay vào việc này.” Lại dặn dò,” Tạm thời đừng nói cùng đại thái thái,trước tiến nói cùng Đại phu nhân, thỉnh Đại phu nhân, lập kế hoạch. Bênnày ta xem nên phải làm thế nào?”
Đông Thanh đồng ý mà đi.
Thập Nhất Nương lại kêu Đào mama đến:” Có thể chọn mấy người thôngminh lanh lợi hay không, ta bên này còn thiếu hai cái nhị đẳng nha hoàn, sáu cái tam đẳng nha hoàn, bốn cái thô sử bà tử.”
Đào mama vội nói:” Phu nhân yên tâm giao cho ta là được. Buổi chiều liền đem người đến cho ngài xem.”
Thập Nhất Nương gật đầu, lại thấp giọng nói:” Có thể an bày hai, ba người đến thư phòng ngoại viện làm việc hay không.”
Không hổ là người của Nguyên Nương!
Đào mama sau khi giật mình lập tức thấp giọng nói:” Ba vị thiếu giađến trường nhà học, bên kia có vài người là chúng ta phái đi qua. Phunhân muốn biết cái gì, chỉ cần hỏi ta là được. Nếu ta nhất thời trả lờikhông được, buổi chiều cũng có thể báo thư cho ngài.”
Thập Nhất Nương khẽ lắc đầu: “Nghe theo khẩu khí Hầu Gia, chỉ sợ làmuốn tìm tiên sinh hợp ý cho ba vị thiếu gia. Đến lúc đó khẳng định là ở ngoại thư phòng thiết lập giảng đường. Truân ca nhi năm nay đã sáutuổi, thân mình lại yếu, hơn phân nửa sẽ đi theo vài vị ca ca ở ngoạithư phòng học vỡ lòng. Thái phu nhân căn bản không có ý tứ đem Truân cagiao cho ta mang. Hơn nữa, chúng ta dù sao là phu nhân nội viện, khôngthể so nam nhân kiến thức bên ngoài rộng rãi. Nếu có tiên sinh tốt ở bên người lúc nào cũng chỉ bảo, nếu có danh phận, có năng lực đốc thúc họcvấn phẩm chất của Truân ca, có việc gì, chúng ta cũng có thể nói cùngtiên sinh, cho tiên sinh đi dạy Truân ca. Chẳng phải tốt hơn so vớingươi và ta đưa tay ngang chen vào sao.”
Đào mama không khỏi tán thưởng: “Chủ ý này của phu nhân tốt. Ta biết. Cái này ta đi làm.” Nói xong, thế nhưng vội vàng đứng dậy.
” Ngươi cũng không cần gấp như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói,” Mộtlà chuyện tìm tiên sinh còn chưa có định, thứ hai cũng chỉ là chuẩn bịtrước, sợ đến lúc đó đâm vào mắt người khác. Phải biết rằng, còn có bavị thiếu gia cùng nhau đọc sách. Biết thì nói chúng ta nghĩ cho Truânca, không biết còn tưởng rằng chúng ta là muốn đi giám sát Nhị thiếugia.”
Đào mama lập tức gật đầu:” Phu nhân yên tâm, ta làm thì thần khôngbiết quỷ không hay.” Nói xong, lại lộ ra vài phần do dự, “Nhưng chỗ VãnHương nơi đó, có chút phiền toái……”
” Ngươi nói một chút xem!”
” Vãn Hương ngày hôm qua chạy đến chỗ ta nơi này nói, phòng bếp lớnnhỏ trong phủ có mười một cái dùng chung. Buổi chiều ngày hôm qua Tamphu nhân lên tiếng nói, trừ bỏ phòng bếp trong phòng thái phu nhân, mười phòng bếp khác đều ấn theo thực đơn làm đồ ăn, không cho phép thay đổiđồ ăn. Nếu ai trong nhất thời phải thêm đồ ăn, thì tự mình ra tiền chophòng bếp làm.” Đào mama còn sợ Thập Nhất Nương nghe không hiểu, giảithích ” Trước kia Đại tiểu thư, lúc quản gia. Là tùy theo độ lớn nhỏ của phòng bếp ra số tiền, nhiều hay ít tự chịu trách nhiệm. Có phòng bếpnửa tháng dùng ít hơn chút, nửa tháng sau lại dùng nhiều hơn chút. Cũngkhông có xuất hiện việc chi tiêu qua tay. Nhất thời thêm đồ ăn, sẽ làmchi phí tăng thêm, cái này dĩ nhiên do mọi người tự trả. Nhưng Tam phunhân làm như vậy……”
“…… Làm như vậy, mười phòng bếp có thể cùng nhau mua đồ ăn.” ThậpNhất Nương cười nói tiếp, “Thu mua phòng bếp liền phát đại tài. Có phảihay không?”
Đào mama giật mình.
Thập Nhất Nương vẫn tươi cười như trước, ôn hòa mang theo một chútthân thiết, nhưng trong mắt có vẻ nhìn thấu rõ ràng trấn định thongdong. Giống như đang nói, bất quá là chút kỹ xảo nhỏ mà thôi, ngươikhông cần kích động!
Đào mama đột nhiên sắc mặt nóng bỏng đỏ bừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.