Giọng điệu Thập Nhất Nương làm cho Từ Lệnh Nghi cảm thấy rất kỳ quái.
Không phải cái loại dẫn dắt nói chuyện thả con tép bắt con tôm vớingươi, cũng không là cái loại thăm dò hàn huyên, nàng chính là tò mò,sau đó giống như một đệ tử gặp được nan đề thỉnh tiên sinh chỉ dạy cho.
Từ Lệnh Nghi không khỏi trầm mặc một lát mới nói:” Ở vùng Quý Châukia, cũng chiếm một chút ở Tứ Xuyên. Hơi lệch, còn rất nhiều núi.”
Thập Nhất Nương ” Nga” một tiếng, sau đó Từ Lệnh Nghi chợt nghe tiếng ” Soạt soạt soạt” lật sách, hiển nhiên là tìm địa phương hắn nói.
Thấy nàng thật sự làm như vậy, Từ Lệnh Nghi nhịn không được hỏi:” Sao Ngươi lại thích xem vực chí?”
Thập Nhất Nương nghiêng mặt cười nhìn hắn:” Bởi vì như thế, sẽ biếtbên ngoài thực rộng lớn. Một chút phiền não của mình sẽ không tính cáigì!”
Thanh âm nàng sâu kín, như dư âm từ trong khe núi vọng trở về chỗ cũ.
Từ Lệnh Nghi giật mình.
Nàng đang khuyên bảo mình sao?
Đưa lưng về phía ánh sáng, ánh mắt nàng nhìn mình lấp lánh rực rỡ, lóe ra hào quang không hiểu, lại ẩn chứa thâm ý.
Hắn đột nhiên phát hiện tim mình đập thật sự lợi hại, muốn nói cái gì đó, lại không biết nói cái gì cho phải.
Thập Nhất Nương đã quay mặt đi, cúi đầu lật sách:” Tây bắc ở địa phương nào?”
Nàng thanh âm mềm nhẹ, cổ trắng nõn mền nhẹ như bột xây mịn, hìnhthành một đường cong tuyệt đẹp, ánh sáng vàng của ngọn đèn hắt ra dừng ở mặt trên, lông tơ tinh tế bị phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1567810/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.