Hổ Phách ngạc nhiên nói:” Không biết!”
Cho tới bây giờ nàng còn không có nghĩ tới vấn đề này.
Ánh mắt Thập Nhất Nương sáng ngời.
Rốt cục đã thấy được tia ánh sáng ban mai!
“Người trong nhà có thể lão gia mang từ Dư Hàng đến, nhưng phu đánhxe thì trăm triệu lần cũng không thể do lão gia mang đến.” Nàng cườinói với Hổ Phách,”Ngày mai ngươi lấy hai lượng bạc, cho phu đánh xe kiađi mua giúp chút đồ ăn nổi tiếng của Yến Kinh. Rồi thừa cơ hội này hỏihắn, có biết Nhạc bình Khương gia không?”
Hổ Phách do dự nói:” Một phu đánh xe, làm thế nào biết Nhạc bình Khương gia?”
“Ngươi lớn lên ở nội viện, nên có một số việc không biết.” Thập NhấtNương cười,” Nếu nói về việc thạo tin tức, ai cũng không so được với phu đánh xe, kiệu phu người và khuân vác. Bọn hắn xa quê đi hết nhà này đến nhà khác, biết nhiều người, gặp qua nhiều chuyện, Yến Kinh có chút cỏlay gió thổi gì đều không thoát khỏi tai mắt bọn hắn. Ngươi cứ để ý hỏilà được. Thậm chí còn có thể hỏi thăm một chút chuyện Vương công tử đánh chết người.” Nói tới đây, mày nàng cau lại,”Nếu nha hoàn Từ gia đềubiết, thì những người này không có khả năng không biết.” Thanh âm nàngthấp dần xuống,” Nếu may mắn, nói không chừng sẽ biết lý do vì saoVương công tử vẫn chưa có cưới vợ…… Đều sẽ có chút tin đồn ra!”
Hổ Phách gật đầu, trả lời mà đi.
Đông Thanh lại chán nản mười phần: “Tiểu thư, Vương công tử kia…… Mặc kệ là vì cái gì, đánh chết người, tóm lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nu-cong-luoc/1567757/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.