Chương trước
Chương sau
Shogula, nghe không? Phong Tình thử thét lên ở trong lòng, không biết phải là như vậy không...
Chuyện gì? Giọng Shogula.
Cảm giác kỳ diệu, như xung quanh đều không tồn tại trở ngại gì, thế giới chỉ có Shogula cùng mình, cách nhau không xa lại chạm không đến. Phong Tình kinh ngạc, có chút không thích ứng.
Chuyện gì? Shogula không được đáp lại, lại hỏi.
Ta ở đây xảy ra chút chuyện, ngươi có thể đến một chút không? Hồi phục tâm trạng, Phong Tình hỏi.
Không trả lời, không gian bên cạnh Phong Tình vặn vẹo một hồi, bất đồng cùng bọn Tô Triệt, lúc vặn vẹo còn có vầng sáng trắng ngà, Shogula xuất hiện ở đó, vầng sáng mới dần tĩnh xuống.
“Wahh...” Lưu Vân sáng mắt, thần tình hâm mộ.
Shogula xuất hiện trong vầng sáng, sừng bạc ngân quang lẫm liệt, Phong Tình có một khắc cơ hồ quên thở.
Ta đi loại trừ chướng ngại.
Nội tâm Phong Tình cảm ứng được lời Shogula nói, khẽ gật đầu, Shogula lập tức biến mất tại chỗ.
“Thật xinh đẹp!” Lưu Vân hâm mộ nói. “Thoạt nhìn thật lãnh khốc... Thật cừ, sừng trên trán thật tuyệt... Ta mà có một triệu hoán thú như thế thì thật là tốt...”
Cúi đầu nhìn triệu hoán thú của mình, sóc trắng béo ú biếng nhác ôm quả thông ngáy khò khò trên đất, ô... Một chút cũng không uy vũ.
Phong Tình không biết an ủi thế nào, cười cười lúng túng. Hắn cảm thấy triệu hoán thú của Lưu Vân không tồi, rất đáng yêu.
“Đúng rồi, Phong Phong, triệu hoán thú của ngươi là thú một sừng sao?” Lưu Vân tò mò hỏi.
“Ách.... Đúng.”
“Thật đẹp... Thú một sừng, ôi...” Lưu Vân chớp chớp mắt, một bàn tay đặt lên bả vai Phong Tình. “Phong Phong... Nếu có cơ hội, nhất định phải để ta kiểm tra nga! Còn có triệu hoán thú khác không? Có cũng phải cho ta xem nga! Triệu hoán thú của Phong Phong quả nhiên xinh đẹp y như Phong Phong!”
“Ách, được!” Phong Tình hơi không được tự nhiên, cái này hình như hơi kỳ quái. “Ta chỉ có một triệu hoán thú này...”
“Ta thích Phong Phong nhất, hôn.” Nói xong chụt một tiếng thật mạnh hôn trên mặt Phong Tình.
“Các ngươi đang làm gì!!” Tô Triệt vừa tiến vào liền thấy cái cảnh này làm y phát điên, vội vàng kéo Lưu Vân vào ngực, tức giận trừng Phong Tình.
Phong Tình cười gượng, bỗng nhiên quét tới một đợt khí lạnh, nhịn không được run lên, nhìn trái phải một cái, bên cạnh có Shogula vừa mới vào, sao lại đột nhiên lạnh như thế?
“Triệt đã về rồi??” Lưu Vân không chút chú ý hành động của mình mang đến buồn rầu cho người nào đó, vẫn cao hứng nói. “Bên ngoài đều tốt rồi sao? Có thể ra ngoài ăn cái gì đó không? Phong Phong, chúng ta ra ngoài ăn gì đó đi, ăn xong đi ngủ.” Kéo Phong Tình chạy ra ngoài.
“Ngươi...” Tô Triệt bất đắc dĩ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đi lên muốn giữ chặt Lưu Vân. “Chờ một chút!”
Không còn kịp rồi.
“AHHHHH.....” Lưu Vân thét chói tai.
Bên ngoài đầy thi thể lang trắng, máu đỏ chảy ròng ròng khắp nơi, phối hợp với sắc trời ảm đạm, giống như địa ngục.
“Hu hu..” Lưu Vân quay đầu lại nhào vào ngực Tô Triệt.
“Không sao, không sao, xin lỗi, không sao, có ta! “ Tô Triệt vỗ lưng Lưu Vân an ủi, âm thầm ảo não, ban nãy chỉ lo kinh ngạc trước thánh thú một sừng kia, lại quên Lưu Vân sợ nhất mấy cảnh máu me này, vội vàng ôm Lưu Vân vào lều.
Phong Tình không lên tiếng, cau mày bao quát xem chừng xung quanh, nhẫn khó chịu xuống, bỗng nhiên chậm rãi ngồi xổm, đẩy một thi thể lang bên cạnh ra, phía dưới xác lang, áp một con sói con, sói con còn đang động, vẫn chưa chết.
Ôm lấy sói con toàn thân là máu, Phong Tình nhịn không được thở ra, cười cười, đi về bên trái, nhớ bên này có một cái hồ nhỏ.
Phong Tình cẩn thận tẩy trừ thân thể cho sói con, sói con giãy giụa nức nở, móng vuốt thậm chí cào ra mấy vết máu trên tay Phong Tình. Phong Tình vẫn cười tắm rửa cho nó, kiểm tra, chân sau sói con có vết thương, nhưng cũng không sâu, chờ hai người nhóm Lưu Vân ôn tồn xong thì cứu chữa cho nó, đợi một chút hẳn là không có vấn đề gì.
Tẩy trừ xong, Phong Tình vươn vai, ôm sói con còn hơi ướt tựa vào thân cây, sói con đại khái cũng hơi mệt mỏi, không giãy giụa nữa.
“Vì sao lại cứu nó?”
Thanh âm bất ngờ làm Phong Tình hơi chút thanh tỉnh, mở mắt, Shogula đứng bên cạnh.
“Có thể bù đắp lại một chút, là một chút.” Phong Tình trả lời, nhắm mắt, thật mệt...
“Vậy vì sao không ngăn cản ta?”
“Đây là hiện thực.” Không giết chúng nó thì bị chúng nó giết.
Mệt.... Ngủ...
Phong Tình lâm vào mê man, lưu lại Shogula nhìn không ra tâm tình, ở tại chỗ.
*******************************
Shogula, nghe không?
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện thanh âm, làm ta sửng sốt.
Là hắn, cái người không biết có phải 'người nọ' hay không, 'chủ nhân' của ta.
Chuyện gì?
Không đáp lại, khó chịu.
Chuyện gì?
Ta ở đây xảy ra chút chuyện, ngươi có thể đến một chút không?
Không cần nghĩ ngợi, ta lập tức thuấn di đến chỗ hắn.
Ta đi loại trừ chướng ngại.
Tâm ngữ truyền lại, ta thuấn di ra bên ngoài, ban nãy cảm thấy bên ngoài có không ít ma thú cấp thấp, còn có một nhân loại.
Thu phục những thứ rác rưởi đó, chỉ cần một phạm vi pháp thuật.
“Thú một sừng? Không thể, thánh thú một sừng!?” Người nọ kinh ngạc nhìn ta.
Không muốn để ý tới loại người này, ta thuấn di vào lều, lại thấy một nhân loại nhỏ xinh ái muội vắt trên người hắn, hôn hai má Phong Tình.
Một cảnh này, không biết sao làm ta hết sức tức giận, hận không thể đem người kia đánh tan xương nát thịt.
Kỳ quái, ta thế nào lại trở nên kỳ quái như thế? Ta lúc nào trở nên xúc động như thế, loại cảm giác này làm ta cảm thấy kinh hoảng.
“AHHHHH.....”
Cái thanh âm nhân loại nhỏ xinh kia phát ra rõ là chói tai.
“Không sao, không sao, xin lỗi, không sao, có ta! “ Một kẻ khác trấn an.
Là vì nhìn thấy máu? Máu tanh nhân loại gây nên còn quá ít? Dối trá.
Phong Tình diện vô biểu tình, ngồi xổm xuống đẩy thi thể ra một bên, phía dưới cư nhiên còn có một con Phong lang còn sống.
Ta rất kinh ngạc, nếu đúng là hắn, tại sao ngoại trừ lần đó, lại không thấy hắn có thể cùng sinh vật nhận biết suy nghĩ lẫn nhau nữa, nếu nói hắn không phải, vì sao hắn lại biết phía dưới thi thể vẫn còn sự sống? Rõ ràng ngay cả ta cũng không cảm thấy, nếu nói có động tĩnh, năng lực cảnh giác của ta còn không bằng một nhân loại hay sao?
Hắn ôm sói con may mắn đi tẩy trừ, sói con cào ra thật nhiều vết thương trên tay hắn, hắn vì sao còn muốn tẩy trừ cho sói con?
Ta trừng sói con, sói con lập tức co rúm lại, không dám làm càn nữa.
Tẩy trừ sói con sạch sẽ, lại không để ý tới trên y phục mình có vết máu, tựa vào thân cây, tựa như muốn ngủ, ôm lấy sói con.
“Vì sao lại cứu nó.” Ta thật sự nhịn không được, hỏi.
“Có thể bù đắp lại một chút, là một chút.” Hắn mở mắt ra, con ngươi thanh tú, làm ta ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Bù đắp lại sao?
“Vậy tại sao không ngăn cản ta.”
“Đây là hiện thực.”
Hiện thực? Cái gì là hiện thực? Ai có thể nói chuẩn xác?
Ta xem thường, hiện thực nắm giữ ở trong tay ta.
Đây là thứ kẻ yếu bất đắc dĩ phải chịu.
Tái nhìn hắn, hắn cũng đã ngủ rồi.
Trường bào pháp sư màu trắng, tóc dài óng ánh sắc tím, an tường say ngủ.
Bỗng nhiên hơi ghen tị với sói con ngáy ngủ trong áo hắn.
Kỳ quái, ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
*************************
Nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, ngày sau đã đem Phong lang bắt được đưa tới trước mặt Dịch Lỗ Lỗ, hảo hảo được khen một hồi, đương nhiên không tránh khỏi Emi thù hằn, bất quá những thứ đó cũng không quan trọng, Phong Tình ban đầu còn lo Phong lang sẽ bị bắt đi, hoàn hảo, chỉ cần cầm Phong lang đưa cho giáo sư nghiệm chứng một cái là xong, Phong Tình cuối cùng đưa Phong lang cho Lưu Vân, để cậu ta chăm sóc.
Bài tập hoàn thành, giáo sư nói nghỉ ngơi vài ngày, sắp xếp bài tập kế tiếp, Phong Tình hướng ký túc xá đi tới, Lưu Vân bỗng nhiên đuổi theo.
“Phong Phong, Triệt muốn ta nói với ngươi.” Lưu Vân thở hổn hển. “Thú một sừng là ma thú quý giá rất cao cấp, rất nhiều người giành giật mất đầu cũng không đoạt được, Phong sau này trước mặt người ngoài phải cẩn thận, không tới mức bất đắc dĩ không nên triệu hoán thú một sừng! Sẽ khiến người khác tọc mạch.”
“Ân, đã biết, cám ơn!” Phong Tình cười cảm kích nói.
“Hắc hắc! Ta còn muốn cám ơn ngươi vì Phong lang đấy!” Lưu Vân ngượng ngùng gãi đầu, chạy về.
Phong Tình vừa đi vừa suy nghĩ, xem ra sau này triệu hoán Shogula phải chú ý nhiều hơn, lòng người không thể không phòng.
“Đã về rồi!” Vừa đến cửa ký túc xá, lập tức thấy khuôn mặt tươi cười ôn hòa của Ericter.
“Ân...” Phong Tình bỗng nhiên cảm thấy hơi mệt, ở Bình nguyên ngựa nhảy cũng không được hảo hảo nghỉ ngơi. “Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi!”
“Nga, vậy hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Ericter vẻ mặt quan tâm, nhìn Phong Tình tiến vào phòng ngủ.
“Ngươi chăm sóc không tốt!” Ericter bỗng nhiên thay biểu tình thanh lãnh.
“Làm gì ?” Shogula bỗng nhiên xuất hiện còn ngờ vực.
“Chú ý cô gái tên là 'Emi' nhiều hơn một chút.” Ericter bỏ lại những lời này, về phòng ngủ của mình, ai, những ngày không có Phong Tình bên cạnh thật nhàm chán...... Lần sau Phong Tình làm bài tập nhất định cũng phải đi theo.
Shogula khó hiểu đứng ở tại chỗ trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.