Chương trước
Chương sau
“Ân Tiểu Tình Tình... Ngươi tới rồi... Ngồi đi, ta lập tức xong... Hahh....” Thanh âm An Nhiên bay tới, chen lẫn rên rỉ không chút che giấu.
Kêu hắn ngồi cái con khỉ! Phong Tình bị hoảng sợ chạy như điên, chạy chạy, đột nhiên đụng trúng một bức tường thịt, đụng đến choáng váng, đạp đạp đạp lui mấy bước.
Ngô, cái mũi đáng thương của hắn...
“Ngươi có sao không?”
Nghe lời mang ý xin lỗi, Phong Tình ngẩng đầu, tiếp theo liền ngây người nhìn.
Mỹ nhân! Đại mỹ nhân! Đại đại mỹ nhân còn xinh đẹp Hơn An Nhiên mấy phần!!! Tóc màu trắng bạc thật dài kéo tới gót chân, lông mi thật dài cong cong, mắt mảnh mảnh dài dài, đồng tử màu vàng hiếm lạ, làm Phong Tình nhịn không được liên tưởng đến đôi mắt màu vàng óng ánh thanh tú của Shogula, mỹ nhân mặt trái xoan nho nhỏ, mũi thẳng thẳng nho nhỏ, môi trái tim đỏ một viên, cả khuôn mặt thoạt nhìn như tiểu thư bích ngọc.
Mỹ nhân mặc áo bào pháp sư màu trắng, cổ áo, tay áo, vạt áo nạm vàng, thân hình thon dài mảnh khảnh, cao hơn Phong Tình nửa cái đầu.
Phong Tình lúc này học khôn, đặc biệt chú ý yết hầu mỹ nhân.
Có hầu kết, là nam!!!!
“Ngươi không sao chứ? Có đụng thương chỗ nào không?” Thấy Phong Tình không trả lời lại ngẩn người ngốc nghếch nhìn chăm chăm mình, mỹ nhân lại hỏi một lần nữa, ánh mắt còn chen lẫn bi thương nhàn nhạt.
“Ách! Không! Không có gì.” Phong Tình cuối cùng lấy lại tinh thần, ngây ngô cười trả lời.
Thanh âm dễ nghe như tiếng Shogula, hại hắn vừa rồi có một thoáng cho rằng Shogula xuất hiện.
“Trên mặt ta có cái gì sao?” Mỹ nhân sờ sờ mặt mình hỏi. “Ngươi vừa rồi vẫn nhìn ta lom lom.”
Ách!!!!
Phong Tình đại quẫn, làm bộ làm tịch ho khan mấy tiếng che giấu ngượng ngùng.
“Khục khục... Kia.... Bởi vì ngươi rất đẹp, ta nhịn không được nhìn hơi nhiều...”
“Thật vậy sao?” Mỹ nhân đương nhiên vì lời này mà có phần vui vẻ. “Ta rất đẹp sao?”
“Ừ!” Phong Tình gật đầu. “Vô cùng xinh đẹp.”
“Ngươi rất thích?”
“Thích, thích.” Không ngừng gật đầu, mỹ nhân ai không thích?
Mỹ nhân mở to mắt nhìn Phong Tình, một hồi lại chớp chớp mắt, hạ mi, đôi mắt lại hồi phục dài mảnh, trong mắt treo lên ưu sầu nhàn nhạt.
Mỹ nhân tư sầu, ta thấy cũng xót theo.
“Ngươi.... Có cái gì không vui sao?” Phong Tình nhịn không được hỏi.
“Ta....” Mỹ nhân gục đầu xuống. “Ta yêu một người, nhưng hắn không biết tâm ý của ta.”
“Không biết liền nói cho hắn.”
“Nhưng hắn đã có tri kỷ.”
Ách!!!
“Ta nên làm thế nào?” Mỹ nhân ngẩng đầu về phía Phong Tình xin giúp đỡ.
Cái cái này.... Xúi giục người ta phá hoại gia đình người khác là không đúng, chỉ cho người ta làm kẻ thứ ba là không tốt, không cho một chủ ý làm mỹ nhân rơi lệ cũng là không ổn...
Thế nào đây...
“Phong!”
Phía sau một tiếng hô, Phong Tình quay đầu lại, thấy Ericter đang chạy về phía bên này.
Sắc mặt Ericter thật không tốt, chạy lại kéo Phong Tình đi về.
“Đi về!”
“Hả? Chờ một chút...” Hắn còn đang nói chuyện với mỹ nhân, liền đi như thế rất không lễ độ.
Ericter không quay đầu lại, cũng không hé răng, cứ kéo Phong Tình thất tha thất thểu.
“Không được đi!” Mỹ nhân đuổi theo, bắt lấy một cánh tay khác của Phong Tình. “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ta nên làm thế nào.”
Nói, vẻ mặt kiên định, giống như không có được đáp án thề không bỏ tay ra.
“Buông tay!” Ericter quay đầu lại vẻ mặt tức giận.
“Không buông!” Mỹ nhân kéo sống kéo chết!
Này, thế nào lại biến thành loại tình huống này... Phong Tình dũng cảm muốn làm người hoà giải khuyên bảo một chút, bị Ericter trừng mắt liền yên.
Khục khục, Eri càng lúc càng có khí chất đanh đá của người phụ nữ có gia đình.
Ericter hừ lạnh một tiếng, tay áo vung ra một mảnh băng tiễn (tên băng),mỹ nhân chật vật đối phó né tránh, sống chết không buông tay. Phong Tình lại bị dọa, kêu to.
“Eri, ngươi thế nào có thể đánh người! Ngươi, ngươi buông tay, bị thương thì tính sao đây.”
“Không buông! Ngươi còn chưa nói cho ta biết ta nên làm thế nào!”
Cái, cái mỹ nhân này thế nào lại bướng bỉnh như thế!
“Chính ngươi nhận xét! Nếu người kia không hạnh phúc, liền liền nói cho hắn tâm ý của ngươi, đem hắn đoạt lấy, cho hắn hạnh phúc, nếu hắn rất hạnh phúc, vậy ngươi... Ngươi, ngươi vẫn chúc phúc cho họ đi...”
Ánh mắt mỹ nhân lóe lóe, tay hơi lỏng, Eri thừa cơ đem Phong Tình kéo vào trong ngực, ôm chặt, biến mất..
Nếu người kia không hạnh phúc, liền nói cho hắn tâm ý của ngươi, đem hắn đoạt lấy, cho hắn hạnh phúc, nếu hắn rất hạnh phúc, vậy ngươi... Ngươi, ngươi vẫn chúc phúc cho họ đi...
Mỹ nhân đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn nơi Phong Tình biến mất.
Phong, ngươi hạnh phúc không?
Ánh mắt mỹ nhân tối sầm lại, nâng một bàn tay lên, trên cái tay kia bất ngờ phủ băng trắng, động động bàn tay cứng ngắc, tiếng rắc rắc vang lên.
Sự thật là...
Dù ngươi rất hạnh phúc, ta cũng không thể cuộn trong một góc lặng lẽ chúc phúc cho ngươi được...
*************************
“Eri. Ngươi xảy ra chuyện gì?”
.............
“Ngươi, ngươi làm gì?”
................
“Ta không có làm chuyện gì xấu! Ngươi làm gì.... A...”
Ba ba ba.
“Oa oa oa.....” Khóc lớn.” Ngươi cư nhiên đánh ta.... Hu hu... Ngươi lấy cái gì đánh ta....”
Eri thối tha, vô duyên vô cớ động kinh, đem hắn kéo tới lều ấn lên giường lột khố tử hắn, đánh mông hắn, hu hu... Đại phôi đản, mới kết giao không bao lâu liền sử dụng bạo lực gia đình, hắn ở thế kỷ 21 cũng chưa từng bị người đánh như thế.
“Ngươi....” Nhìn Phong Tình khóc thành như vậy, hơi mềm lòng, tay cũng ngừng. “Lấy cái gì đánh ngươi? Mới một chốc không xem chừng, quay đầu lại tìm chỉ thấy ngươi cùng hắn dựa vào gần như vậy, ta....”
“Cái gì dựa vào gần, ta bất quá đi đường bất cẩn đụng vào hắn, rồi mới hàn huyên mấy câu thôi! Như vậy ngươi liền đánh ta! Hu hu, như vậy ngươi liền đánh ta!” Khóc thét.
“Ngươi cũng không biết hắn là ai lại tùy tiện cùng hắn tán gẫu, lỡ như hắn là người xấu thì tính thế nào?”
“Ngươi mới là người xấu! Hu hu... Ngươi đánh ta...”
Phong Tình khóc ào ào, Ericter hai hàng lông mày nhíu chặt, thật lâu sau thở dài một hơi, vỗ về tiểu tình nhân ủy khuất.
“Hảo, đừng khóc, là ta không đúng, không nên xúc động như thế. Mặt đều khóc ra hoa rồi, đừng khóc, a?”
“Ngươi muốn đánh liền đánh, đánh xong nói một câu như thế là được? Không có cửa đâu!”
“Ta không có đánh nặng lắm!” Y có cẩn thận khống chế lực đạo, mông tiểu ái nhân chỉ hơi đỏ, thoạt nhìn không có thương tổn.
“Nhẹ cũng là đánh! Ta, một đại nam tử hán thế này liền bị ngươi đánh đòn, mặt mũi đều bị ngươi hủy sạch, ngươi làm sao mà đền, muốn đền thế nào?”
Phong Tình đỏ mắt trừng Ericter, như thỏ phát uy.
“Vậy... Để ngươi đánh lại?”
“Ta muốn đánh mông ngươi!”
“Hảo, hảo...”
“Chính ngươi cởi khố tử!”
“....... Hảo.”
Ericter ngoan ngoãn vén vạt áo lên, đem khố tử kéo ra ghé sấp trên giường.
“..............”
Phong Tình không động thủ nhìn chòng chọc Ericter, bỗng nhiên lại gào khóc.
“Oa..... Ngươi không biết xấu hổ, ta kêu ngươi cởi ngươi liền cởi, ngươi không phải nam nhân, một chút nhục nhã cũng không có! Ngươi quang mông muốn làm gì, mông ngươi chắc chắn vừa cứng vừa cộm, ta không thích! Oa oa oa oa....”
Ericter đầu đầy hắc tuyến. Ngươi nói thử coi nam nhân tính tình còn muốn bất chấp lý lẽ, không đầu không đuôi hơn cả nữ nhân thì tính sao đây?
Bất đắc dĩ, dùng hết phương pháp, lấy hôn bịt miệng.
Hôn sâu kéo dài kết thúc, phương thuốc này quả nhiên dùng tốt, Phong Tình không còn khóc thét, chỉ thở dốc thô nặng, thỉnh thoảng khóc thút thít nho nhỏ.
“Xin lỗi.” Ericter thở dài áy náy.
Phong Tình mếu máo, ghé sấp trên lưng Ericter, hít hít mũi.
“Ngươi hôm nay là lạ, xảy ra chuyện gì?” Hắn mới cùng người lạ nói mấy câu liền phát đại hỏa như thế, bất thường, trước kia đều không có.
“Ngươi hôm nay cũng lạ.” Ericter xoay người ôm tiểu ái nhân. “ Khóc thành như vậy, làm ta sợ muốn chết.”
“Còn không phải đều tại ngươi!” Phong Tình đỏ mặt, oán hận nói. “ Tới nơi rồi quái lạ nói cái gì rời khỏi, nửa câu cũng không nói hết, hại ta hoảng sợ.”
“Là lỗi của ta.” Ericter xin lỗi hôn hai má ái nhân. “Ta quá sợ hãi, sợ ngươi bị người đoạt đi, như vậy ta biết làm sao.”
“Là ta làm ngươi bất an như thế sao? Ta trước đây chưa trải qua luyến ái, cùng ngươi là lần đầu tiên, nếu ta làm gì thương tổn đến tình cảm giữa chúng ta, ngươi liền lập tức nói cho ta biết, ta sẽ tự kiểm điểm.”
Khó có được một ái nhân tốt như thế, hắn không muốn mất đi.
“Ha ha.” Ericter vui mừng cười. “Ngươi thật tốt.”
“Ngươi mới tốt...” Phong Tình mắc cỡ lên tiếng nho nhỏ.
Khục khục, thật không quen trò ngươi nâng ta đỡ, tuy cảm thấy rất tốt...
Hai cái miệng khó chịu phá lệ một lần liền tan ra như thế.
Hai người ôm nhau ôn tồn một hồi, Ericter lại mở miệng.
“Phong, qua mấy ngày nữa, ta phải trở về một chuyến.”
“Trở về?”
“Ân, quay về vong linh giới, bàn chuyện.”
“Lúc nào đi? Phải đi bao lâu?” Mới kết giao chưa bao lâu liền phải chia lìa?
“Qua mấy ngày liền đi, đi bao lâu... Một tháng chắc, chưa xác định được.”
“Đồ đểu!” Phong Tình oán hận nhéo eo Ericter. “Ngươi dám vứt bỏ ta!!”
“Không có...”
“Vậy ngươi mang ta cùng đi! Ta không tham gia bình xét gì, không đi học, cùng ngươi đến vong linh giới.”
“Không thể!” Ericter thở dài. “Vong linh giới đều là vật chết, chướng khí tràn ngập, ở đó ta vô pháp bảo đảm an toàn cho ngươi.”
“Ngô...” Phong Tình bĩu môi. “Phải làm gì, nhất định phải trở về?”
“Chuyện rất quan trọng.” Ericter ôm chặt Phong Tình, vùi đầu ở vai trái hắn. “Phong, ta rất muốn cột ngươi vào đai lưng, thời thời khắc khắc mang theo.” Thanh âm rất có vẻ rất khổ sở. “Ta nếu không ở bên cạnh ngươi, ngươi bị người ức hiếp phải làm thế nào?”
“Ta có Shogula, người khác ức hiếp ta không được.” Phong Tình nói bịt khí.
“Ta chán ghét hắn, hắn đối với ngươi có mưu đồ quấy rối.”
“Nói cái gì vậy, ta muốn tiền không có tiền, muốn quyền không có quyền, còn có cái gì có thể toan tính.” Mắt trợn trắng.
“Ngươi quên “Ngự thú” rồi sao? Còn bạch y nam tử ngươi vừa mới đụng vào, chính là triệu hoán thú của ngươi, vô duyên vô cớ hóa thành hình người chạy đến trước mặt ngươi, ai biết có chủ ý gì.”
“Hả? Mỹ nhân kia là Shogula?” Sao có thể! Shogula chỉ là thú một sừng!
“Hắn không phải thú một sừng, hắn là thánh thú một sừng cao cấp, con trai tộc trưởng bộ tộc thú một sừng, hạ giới vương quân! Lần tới ngươi triệu hoán hắn ra hỏi thì biết, bộ tộc thú một sừng tự cho là cao quý, khinh thường nói dối.”
“Cái này.....” Cái này... Thật sự rất kinh người.
Đúng rồi, lúc trước ma thú lợi hại như Shogula lại chủ động ký kết khế ước triệu hoán cùng một con cắc ké như hắn, đều do “Ngự thú” làm điều kiện tiên quyết.
Hơi mất mát vô danh...
“Phong.” Ericter ôm ái nhân, lực đạo lại tăng thêm. “Thời gian ta không ở đây, ngươi phải mỗi ngày nhớ tới ta, thu tâm lại, đừng bị người khác câu dẫn, cẩn thận một chút, đừng bị người khác ức hiếp, tâm đừng quá mềm, đừng gây chuyện khắp nơi, đánh không lại liền chạy...”
“Đã biết.” Phong Tình vặn vẹo thân thể, phình hai má.” Ta muốn ngươi trở về sớm một chút, bằng không ta liền không nhớ ngươi!”
“Ta yêu ngươi.” Ericter kéo dài lời tâm tình, lều bỗng nhiên xông vào một người, người nọ còn lớn tiếng ồn ào.
“Tiểu Tình Tình, vừa mới gọi ngươi, ngươi thế nào không đợi ta!”
Không khí nhu tình mật ý liền bị phá hư gần hết như thế.
“Gì, các ngươi...” An Nhiên lúc này mới phát hiện tình hình trên giường, mắt xoay tròn chuyển chuyển.
“Ra ngoài!” Phong Tình đen cả mặt.
“A.... Ta nói Tiểu Tình Tình thế nào không đợi ta chứ, hoá ra là vội trở về làm việc a!” An Nhiên dài dòng không thức thời. “Ta còn cho là Tiểu Tình Tình giận ta mấy ngày nay không tìm ngươi chơi chứ. Ta không thích cùng ngoại nhân tiếp xúc nhiều, ta từ khi sinh ra đã rất lãnh đạm, Tiểu Tình Tình ngàn vạn lần đừng để ý nga....”
“An Nhiên....” Mày Ericter hướng thẳng, ngữ khí lộ ra nguy hiểm mơ hồ.
“Hắc hắc, ta đi đây, các ngươi cứ tiếp tục!” Huýt sáo, biến mất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.