Trên đại thảo nguyên mờ mịt——
Một đầu sư tử toàn thân hoàng kim phóng như bay trên thảo nguyên rộng lớn. Bốn vó tung bay, tông mao phần phật, giống như một tia chớp vàng chóe, nhanh chóng nguyên qua làn cỏ xanh mướt, tiến thẳng về phía rừng rậm xanh um.
Lạc Khắc chạy suốt một đêm, từ lúc rời khỏi bộ lạc thú nhân, hắn đã không biến về hình người. Theo lời Khắc Lý Ân biết được Lai Ân mang theo số người còn lại trong tộc lưu lại bên cạnh cốc Tử Vong, hắn đã không chút do dự lập tức chạy qua.
“Lạc Khắc!”
Nhìn thấy đứa con, gương mặt tái nhợt của Lai Nhân có chút tốt hơn. Hắn đi tới ôm lấy đối phương một chút, tiếp đó cẩn thận kể lại chuyển xảy ra trên đường di chuyển.
“Bọn phụ thân vào đó bao lâu rồi?” Dưới ánh nắng mặt trời, vẻ mặt Lạc Khắc vô cùng âm u, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ. Hắn đứng trên đồi núi, từ trên cao nhìn xuống cốc Tử Vong. Nơi này là địa điểm Lai Ân cố ý chọn lựa, tiến lên có thể công kích, lui có thể phòng thủ.
“Hai ngày.”
Lạc Khắc trầm tư một lát, với năng lực của Lam Tát Tư đối phó với đám mãnh thú kia không thành vấn đề, chỉ sợ vì địa hình cốc Tử Vong quá phức tạp, phải bảo vệ mọi người an toàn trở ra nên tốn không ít công phu đi.
“Ta vào đó, ngươi bảo bọn Khắc Lý Ân cẩn thận phòng bị, đám khủng long này có lẽ có chuẩn bị mới đến.” Nói đến đây, Lạc Khắc hơi dừng một chút: “Nếu qua một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540226/quyen-8-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.