Cốc mãnh sư bốn mùa ấm áp hợp lòng người, cũng không có biến hóa các mùa quá rõ; vì thế Bội Ân cũng không biết, mình tới cốc mãnh sư đã được sáu tháng, hiện giờ khắp đại lục phương bắc đều được bao phủ trong một mảnh giá lạnh.
Sáng sớm hôm nay, Y Cách Tát Tư dàn xếp cho bầu bạn xong thì như thường ra ngoài săn bắn. Bội Ân lúc y rời đi không bao lâu liền tỉnh lại, hôm nay tinh thần cậu tốt đến kì lạ, không ngủ thẳng đến tận lúc mặt trời treo cao mới rời giường như bình thường.
Đỡ cái bụng lớn đi ra nhà gỗ, Bội Ân cảm giác bụng mình như một quả cầu không ngừng bành trướng. Từ xa xa, cậu thấy tiểu Norah nhảy chân sáo tới, phía sau là một nhóc con đỏ rực nhắm mắt theo đuôi.
“Bội Ân… Bội Ân…” Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu luôn đỏ hồng mê người, làm người ta hận không thể cắn một ngụm.
“Norah, các ngươi muốn đi đâu?” Bội Ân nhanh tay lẹ mắt ôm cổ tiểu mãnh sư hồng sắc muốn bổ nhào lên người mình, tiểu gia khỏa này gặp ai cũng có một động tác là bổ nhào tới, cậu không đề phòng là không được.
“Chúng ta muốn tới sau sơn cốc, hái chút trái cây ngon.” Norah chớp chớp đôi mắt hoàng kim to tròn, có chút hâm mộ nhìn về phía Al Reid. Thật tốt a, bé cũng muốn Bội Ân ôm một cái, chính là Bội Ân có bảo bảo, không thể tùy tiện làm nũng bổ nhào lên người Bội Ân.
“Trái cây?” Ánh mắt Bội Ân sáng ngời, đột nhiên nổi lên hứng thú: “Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540205/quyen-7-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.