Một tháng sau——
Ngày mới tờ mờ sáng, bầu trời mênh mông rải rác mấy vì sao. Y Cách Tát Tư ôm Bội Ân, phong trần mệt nhọc, bộ dáng tiều tụy mệt mỏi rã rời.
Bầu bạn trong lòng đã mê man bất tỉnh, tình trạng ngày một nghiêm trọng, Y Cách Tát Tư không biết rốt cuộc có tính là bất thường hay không. Có vài giống cái rất nhanh có thể phát hiện hoài bảo bảo mãnh sư; vài người thì phải qua vài tháng mới bắt đầu xuất hiện phản ứng thống khổ khi mang thai. Bội Ân của y ngay từ đầu đã bị tra tấn mệt mỏi đến không chịu nỗi.
Sau khi miệng vết thương trên cánh vừa khép lại, Y Cách Tát Tư lập tức bay về cốc mãnh sư. Y biết càng kéo dài, vỏ ngoài của trứng trong cơ thể Bội Ân sẽ càng cứng hơn. Hiện giờ y chỉ cầu nguyện có kỳ tích xuất hiện, cầu nguyện thức ăn đặc biệt trong cốc mãnh sư có thể ngăn cản trứng mãnh sư chất hóa trong cơ thể Bội Ân. Chỉ cần có thể làm Bội Ân không còn thống khổ, y Cách Tát Tư sẽ không do dự làm như vậy, cho dù bảy tháng kế tiếp y phải không ngừng dùng máu mình để chống đỡ Bội Ân cùng đứa nhỏ trong bụng cậu.
“Bội Ân, tỉnh tỉnh.” Y Cách Tát Tư đưa tay xoa mồ hôi trên trán bầu bạn, nhẹ nhàng vỗ má cậu: “Chúng ta sắp tới cốc mãnh sư rồi.”
“… ân” Âm thanh yếu ớt, mệt mỏi vô lực. Bội Ân mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt lo lắng của Y Cách Tát Tư—— tóc tai lộn xộn, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540200/quyen-7-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.