“Ai nha…” Thân hình hơi nghiêng ngã một cái, Bội Ân ngã xấp xuống đất, xoa xoa mắt cá chân đáng thương hề hề nhìn Y Cách Tát Tư.
“Đau quá… chân đau quá a, Y Cách.”
Thở dài, thú nhân bất đắc dĩ nhìn trời, ánh mắt trông mong kia của Bội Ân rõ ràng đang muốn y ôm, y cũng không phải không muốn, chính là…
“Leo lên.” Đưa lưng về phía thanh niên, Y Cách Tát Tư ngồi xổm xuống.
Người đang kêu rên đau đớn kia không có chút phản ứng, nhếch miệng, bất mãn nhìn đông cánh rộng lớn trên lưng thú nhân.
“Trên lưng ngươi có cánh.” Ngụ ý là nằm sấp lên không thoải mái, bị cấn cấn.
Khóe miệng hung hăng run rẩy, Y Cách Tát Tư căm giận quay đầu, chống lại đôi mắt to trong suốt vô tội, lửa giận lập tức bị dập tắt. Không có biện pháp, Bội Ân là trời phái tới khắc chế y!
“Ai…” Vươn một tay ôm thanh niên vào lòng, Y Cách Tát Tư không quên giương mắt cảnh cáo đối phương.
“Không được gây rối!”
Đúng vậy, Bội Ân chỉ cần ngồi vào lòng y sẽ cố ý vặn vẹo cơ thể, cái miệng lại hô cái gì mà ‘không thoải mái, cứng quá’ linh tinh, thân thể lại cố ý xoay xoay không ngừng, chết tiệt, chuyên chọn bộ vị mẫn cảm của y mà xuống tay!
Nhất định là cố ý!
“Y Cách, cơ thể ngươi thật cứng a…”
Thanh niên vô tội chớp chớp mắt mấy cái, hàng mi cong dày như cánh quạt run run, ngón tay cố ý điểm điểm lên ngực thú nhân, giống như khiêu khích mà vuốt ve qua lại.
“Ngươi đủ chưa!” Hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540186/quyen-7-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.