“Cư nhiên là ngươi!”
Khiếp sợ qua đi, tình tự Bội Ân dị thường kích động. Cậu giữ chặt tay người nọ, hạ giọng vội vàng hỏi.
“Chúng ta đều nghĩ ngươi đã chết, sao ngươi lại ở bộ tộc săn kiêu?”
Người nọ lắc nhẹ đầu, làm bộ như đưa thức ăn cho thanh niên, nhỏ giọng trả lời: “Nói ra thì dài. Ngươi ăn trước thứ gì đi, chờ buổi tối không có ai, ta lại tới nhìn ngươi.”
Bội Ân biết hiện giờ nóng vội cũng không có cách nào, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, nhìn số thức ăn phong phú trước mặt, nghi ngờ nâng mắt lên nhìn đối phương.
Tù binh được ăn ngon vậy sao?
Người nọ đắc ý nhướng mi, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, tựa hồ muốn nói ‘có ta ở đây ai dám ngược đãi ngươi’. Sau đó liền lưu lại Bội Ân ôm đầy khó hiểu, tiêu sái quay người rời đi.
Quên đi, dù sao ‘hắn’ đã nói tối nay lại đến.
Bội Ân rất nhanh chuyển lực chú ý lên số thức ăn ngon lành kia, hương khí thơm lừng, ngon vô cùng, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của thú nhân săn kiêu canh ngoài cửa.
Vội vàng ăn một chút, Bội Ân vỗ vỗ bụng, thích ý nằm xuống đất. Ánh trăng theo khe hở chiếu vào căn nhà nhỏ, thanh thanh lãnh lãnh làm nhà gỗ càng thêm treo trẻo, lạnh lùng.
Bội Ân co rụt người, cảm thấy hơi lạnh. Rừng rậm Đặc Tháp Y nằm ở phía nam đại lục, chưa từng có mùa đông, Bội Ân từ nhỏ sống ở vùng đất ấm áp, chưa từng biết ban đêm trên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540182/quyen-7-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.