“Không——” Ngẩng đầu, gương mặt Y Cách Tát Tư vô cùng kiên quyết.
“Mãnh sư vẫn bị diệt sạch thì tốt nhất. Ta không cần có đứa nhỏ của mình.”
“Y Cách…”
“Đừng nói nữa.”
Đẩy thanh niên ra, Y Cách Tát Tư quyết tâm không nhìn tới đối phương.
“Ta ra ngoài tuần tra vùng rừng rậm này, ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, ngày mai ta sẽ đưa ngươi về bộ lạc.”
“Y Cách Tát Tư——!”
“Ta đã quyết định, ở đây chờ ta trở lại.”
“Y Cách!”
Nhìn bóng dáng thú nhân bay ngày càng xa, Bội Ân vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ. Cậu không ngờ Y Cách Tát Tư lại có phản ứng như vậy, xem ra, bầu bạn còn nhút nhát hơn cậu tưởng.
Những lời đồn về mãnh sư, Bội Ân dù sao cũng chỉ nghe nói mà thôi, cậu biết mình không thể nào chân chính lý giải được loại sợ hãi cùng bi phẫn trong lòng Y Cách Tát Tư. Bất quá cậu cũng không buông tha như vậy, Y Cách Tát Tư là bầu bạn cậu xem trọng, cậu sẽ không để đối phương dễ dàng chạy thoát như vậy!
“Ai… nhưng trước hết phải nghĩ biện pháp lưu lại a.”
Bội Ân thở dài một hơi, đi qua đi lại trong sơn động.
Cậu xem như đã kiến thức được tính tình cố chấp cùng bảo thủ của thú nhân, đã tới mức này mà Y Cách Tát Tư vẫn muốn đưa cậu trở về, chẳng lẽ cậu không có chút hấp dẫn nào sao? Càng nghĩ càng cảm thấy uể oải, Bội Ân luôn tự tin về mị lực của bản thân, không biết vì sao đụng phải Y Cách Tát Tư lại không dùng được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540180/quyen-7-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.