“Ngươi thắng!” Biểu tình của Y Cách Tát Tư có thể nói là thẹn quá thành giận, y cắn răng, dùng hết toàn lực khắc chế xúc động muốn rống to.
Y trừng mắt nhìn thanh niên đang cười tủm tỉm, thô lỗ xách đối phương lên, vươn cánh, nhanh chóng rời xa bộ lạc mèo rừng.
“Đau quá a…” Bội Ân cố ý vặn vẹo cọ cọ thú nhân, không sợ chết lớn tiếng nói: “Nhẹ một chút… A, ngươi thực dã man.”
“Câm miệng! Đừng có nói chuyện với ta! Đừng để ta muốn một ngụm cắn chết ngươi!”
“Ai nha, thực hung dữ nga.”
“Câm miệng!” Hung tợn nghiến răng, nghe có vẻ sắp mất lý trí rồi.
“Ta sợ nga…”
Y Cách Tát Tư giận tới mức không thèm nói chuyện nữa, chỉ hận không thể trực tiếp ném người này từ trên trời xuống. Dù y nói gì cũng không có tác dụng, thật muốn tìm thứ gì đó bịt tai lại!
Thú nhân căm giận nghĩ, răng nanh nghiến vào nhau kẽo kẹt.
“Y Cách… Y Cách Tát Tư… Chúng ta muốn đi đâu?”
“Nói chuyện đi, sao ngươi không lên tiếng, ngươi đâu phải bị câm điếc.” Người nào đó không sợ chết tiếp tục khiêu khích.
“Tiểu Y Cách… nói chuyện đi a.”
“Ồn muốn chết——” Y Cách Tát Tư rốt cuộc nhịn không được rống giận một tiếng. Y thô lỗ ném thanh niên đang lải nhải lên đỉnh một đại thụ, vẫy cánh, đừng giữa không trung làm ra biểu tình hung ác.
Trong đầu Bội Ân đột nhiên xuất hiện ảo giác, người này sẽ không ngại phiền mà vứt mình lại đây đi? Càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể, Bội Ân theo bản năng kéo góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540177/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.