Rất nhanh, thú nhân liền tỉnh lại.
“Ngô…” Y Cách Tát Tư lắc lắc sau đó ngồi bật dậy, mặt đen như đáy nồi.
“Sắc mặt ngươi thật khó xem, không sao chứ?”
Bội ân tốt bụng đỡ y dậy, lại bị đối phương thô lỗ đẩy ra.
“Tránh ra! Thối quá!”
Người này! Bội Ân hận tới nghiến răng, cậu chính là ‘ân nhân’ đã mất biết bao sức lực mới tha được Y Cách Tát Tư lên bờ! Sớm biết tiểu tử này lấy oán trả ơn thế này, trước đó cứ để mặc y trong vũng lầy!
“Mẹ nó, khó ngửi muốn chết!” Y Cách Tát Tư ‘phi phi phi’ nước bùn trong miệng, một bên lắc lắc cơ thể vung vẫy nước bùn. Thực ghê tởm, ngay cả trong miệng cũng đều là mùi này.
Tất cả đều do giống cái này làm hại! Đáng giận, không cắn chết người này là không thể mà!
“Này, phụ cận có nguồn nước nào không?” Y tức giận hỏi.
“Thật có lỗi a, trời tối quá ta nhìn không rõ.” Bội Ân ngoài cười nhưng tâm không cười, cố ý đứng bên hướng gió, để thú nhân càng ngửi rõ hơn mùi vị trên người mình.
“Thối muốn chết! Đừng đứng ở đó!” Y Cách Tát Tư trừng mắt kéo người lại, răng nanh nghiến đến kẽo kẹt. Cố ý! Người này tuyệt đối cố ý!
“Làm sao vậy? Sao không thể đứng bên kia?”
Chớp chớp mắt vô tội, Bội Ân làm bộ quan tâm dựa sát vào người thú nhân, để mái tóc dính đầy bùn dơ bết hết vào ngực thú nhân.
Sợ thối đúng không, thối chết ngươi!
“Ngươi đừng có dựa lại đây—— nôn!”
Y Cách Tát Tư rốt cuộc chịu không nổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540174/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.