Y Cách Tát Tư ẩn núp trong rừng rậm, bộ dáng có chút chật vật. Mặt y xanh mét, nắm tay đặt lên thân cây, nhưng nhẫn nhịn cuối cùng cũng không nện xuống.
“Chết tiệt, đám này từ lúc nào trở nên thông minh như vậy!”
Đám này trong miệng y chính là bộ tộc mèo rừng.
——hôm nay, Y Cách Tát Tư như bình thường ẩn núp gần địa điểm săn bắn của bộ tộc mèo rừng.
Y lười biếng ngồi trên chạc cây, nghĩ thầm, đàn thú nhân này thật nhỏ yếu, y một tay có thể chế phục con mồi, thú nhân mèo rừng lại phải xuất động cơ hồ hết phân nửa tộc nhân tới vây bắt.
Khó trách bộ tộc này nhỏ yếu như vậy! Y Cách Tát Tư nhếch môi lộ ra nụ cười đùa cợt. Y đã đoạt con mồi của bộ tộc mèo rừng liên tục vài ngày, cứ vậy bọn họ phỏng chừng sẽ đói tới mức ngay cả khí lực đi đường cũng không còn.
“Chủng tộc yếu đuối, thực vô nghĩa…” Nhàm chán thổi thổi lọn tóc trên trán, Y Cách Tát Tư uể oải nhìn kĩ xảo đi săn vụng về không đâu ra đâu của đám thú nhân. Không biết vì sao, trong lòng y mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Thú nhân xuất động nhiều lắm, đang đề phòng y sao?
Ha hả, xem ra đám người này quả thật bị mình dọa hoảng!
“Yo… cuối cùng cũng bắt được… bất quá chỉ là một con ngao trư cũng lao lực như vậy.”
Y Cách Tát Tư nhướng mày, đứng dậy trên chạc cây. Y hoạt động gân cốt, trong nháy mắt rút đi vẻ lười biếng, lộ ra ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540172/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.