Sáng sớm hôm sau trời lại bắt đầu mưa, tiếng sấm đì đùng, mưa to không dứt không ngừng trút nước xuống.
Nặc Á ghét nhất là loại thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo này, nó làm toàn thân cậu cảm thấy thực khó chịu. Thở dài, Nặc Á chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị ướt sũng.
Bộ lạc khuê báo đã bị trùng tộc hủy diệt không sai biệt lắm, Tát Khắc đã dẫn tộc nhân di chuyển tới bên cạnh ngọn núi Ai Tháp Lạc, khoảng đất tiếp giáp với rừng rầm tử vong. Tát Khắc nói phương hướng đại khái, Phạm gật đầu biểu hiện mình đã rõ.
Lúc đoàn người chuẩn bị xuất phát, Phạm đột nhiên bế đứng Nặc Á lên, dùng một loại lá cây thật to cẩn thận bọc cơ thể bầu bạn, không để cậu bị ướt chút nào.
Phạm ôm Nặc Á đã được bọc thật kỉ lưỡng ra khỏi sơn động, đám Tát Khắc cũng lập tức theo sau.
Mưa như trút nước, bầu trời tối sầm như sắp sụp xuống tới nơi. Cả khu rừng bị bao trùm trong màn mưa dày đặc.
Phạm lựa chọn lộ tuyến an toàn nhất, nhưng ngay cả như vậy bọn họ vẫn gặp phải rất nhiều phiền toái: đường đi bị ngập hoặc có vật cản là chuyện nhỏ; đám sinh vật quỷ dị thừa dịp mưa to chạy ra mới làm người ta đau đầu.
Nặc Á vẫn được Phạm cẩn thận bảo hộ, cậu bị Phạm ôm chặt trong lòng ngực, thỉnh thoảng lại nghe thấy một ít động tĩnh kì quái cùng tiếng mắng phẫn nộ của các tộc nhân tuổi trẻ. Có vài lần cậu nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn thử, nhưng lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540155/quyen-6-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.