Sấm sét đùng đùng, mưa to như trút, nước từ không trung trút xuống, gió rít gào… Cuồng phong gào thét hệt như một ngọn roi, nhổ bật những gốc cây, quật vào vách núi…
Nặc Á im lặng ôm đầu gối ngồi trong một góc sơn động, cậu siết chặt tấm da thú trên người nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Phạm từ một giờ trước đã xuất phát tìm kiếm đám người Tát Khắc, trước lúc đi y dập tắt lửa, không ngừng cảnh cáo Lạc Y Đức đừng đốt lửa, không cần hành động thiếu suy nghĩ, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được rời khỏi sơn động đến khi y trở về.
Nặc Á không quên được ánh mắt của Phạm lúc rời đi, ánh mắt xanh thẳm bao hàm rất nhiều tình cảm… Cậu biết Phạm là một người yên lặng, y am hiểu dùng hành động để biểu đạt ý nguyện của mình hơn lời nói.
Nhưng một khắc này Nặc Á biết Phạm có rất nhiều lời muốn nói với mình, nhưng y cuối cùng cũng không nói tiếng nào…
Chờ ta trở lại── ánh mắt cuối cùng của Phạm đã nói vậy với Nặc Á.
“Hô ~~~ lạnh quá a.” Đặc Lâm chà xát cánh tay, đi tới ngồi cạnh Nặc Á.
Nghĩ nghĩ, Đặc Lâm vẫn có chút lo lắng mở miệng hỏi: “Gia khỏa tên Phạm kia thật sự được không? Khu rừng này không phải khủng bố bình thường a.”
“Ân, không thành vấn đề. Phạm từ nhỏ đã lớn lên ở rừng rậm tử vong, y rất quen thuộc với hoàn cảnh nơi này.”
“Oa, không ngờ y lại lợi hại như vậy!” Đặc Lâm đơn thuần rất nhanh tiêu trừ địch ý đối với người khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540152/quyen-6-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.