Trởvề sơn động, Arthur liếc mắt liền thấy tiểu hùng đang cuộn thành một đoàn nằm ở một góc tối.
Hắn cười khanh khách, phóng nhẹ cước bộ lặng lẽ tới gần, muốn xem tiểu hùng rốt cuộc đang làm gì– chỉ thấy Panda xoay mặt vào thạch bích, cả người trùm kín thảm lông, không biết làm gì mà thân thể cứ run rẩy thực khả nghi.
“Hùng hùng, ngươi đang làm gì?” Arthur nhẹ nhàng hỏi, cố tình thổi hơi bên tai Panda. Đôi mắt xanh thẳm lộ ra một tia giảo hoạt, hắn vươn tay, chuẩn xác túm lấy hai cái lỗ tai tiểu hùng, kéo cậu ra.
“Hô….. hô…….” Mặt đỏ bừng, tiểu hùng há miệng thở một hơi. Nhưng vừa nhấc đầu lên đã thấy Arthur, cậu cứ như thấy quỷ, phản ứng vô cùng kịch liệt!
Panda ôm đầu rên rỉ, gương mặt đỏ bừng vùi vào hai bàn tay, ngẫu nhiên mở to mắt, liếc trộm một cái, vừa vặn lại bị đối phương bắt được, liền không dám tiếp xúc với ánh mắt Arthur nữa.
“Hùng hùng, ngươi rốt cuộc đang làm gì?”
“Ta, ta không sao…… ngươi tránh ra!” Panda sống chết phất tay, bộ dáng giấu đầu hở đuôi càng làm người ta hoài nghi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Từ từ– mùi gì đó” Arthur nhăn cái mũi ra sức ngửi ngửi, biểu tình của Panda cứ như sắp ngất xỉu tới nơi.
“Thì ra là thế.” Thú nhân nhếch khóe miệng cười xấu xa, rốt cuộc cũng biết tiểu hùng muốn làm gì. Chất lỏng lúc nãy phát tiết vẫn còn dính trên người, bé con ngây thơ này nhất định rất khó chịu đi.
“Ta giúp ngươi liếm sạch thế nào?” Lão hổ hư hỏng cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540112/quyen-5-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.