“Đang nghĩ cái gì? Sao lại lộ ra vẻ mặt này?”
“Không…… không nghĩ gì cả.” Panda cúi đầu, lẩm bẩm. Đột nhiên cậu nghĩ tới gì đó, giương mắt nhìn thẳng thú nhân, lộ ra nụ cười ngại ngùng lại có chút khẩn trương.
“Ngươi nói ta có thể học thảo dược trong bộ lạc, cái kia…. cái kia…..”
“Yên tâm, ta đã nói với An rồi, ngươi lúc nào cũng có thể tới tìm cậu ta.” Arthur nhếch khóe môi đang định nắm chặt tay Panda thì bị đối phương cảnh giác giãy ra.
“Ta, ta đi tìm An!” Hoang mang bỏ lại một câu như vậy, tiểu hùng cuống cuồng bỏ chạy.
Arthur chậm mất nửa nhịp, không chú ý đã để tiểu hùng chạy thoát. Tay hắn vẫn còn cương cứng trên không trung, trừng mắt nhìn về phía bé con đang trốn chạy, trong lòng ảo não biết bao nhiêu– bé con của hắn nhìn đơn thuần như vậy, nhưng nhiều lúc lại rất khó tính. Sớm biết vậy thì lúc đầu nên cương quyết một chút, nếu không mọi chuyện cũng đâu tới phiên Aggreko giành làm trước hết như vậy.
………..
Tiểu hùng vội vội vàng vàng chạy tới nhà gỗ, An đang nghiền thảo dược thấy Panda cũng không bất ngờ. Sắc mặt cậu so với lúc sáng đã tốt hơn nhiều, xem ra Lạc Khắc cũng không tới quấy rầy.
“Sao lại chạy gấp như vậy? Có phải lại bị Arthur trêu chọc không?”
Tiểu hùng gật gật, sau đó lại cuống quít lắc đầu. Nhìn biểu tình như hiểu hết của An, tiểu hùng túng quẫn thực muốn tìm một cái hố chui vào.
“Ta….. với Arthur không có gì cả. Chúng ta chỉ là bằng hữu…… ta, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540101/quyen-5-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.