Sáng sớm, Mặc Gia Khắc vội vàng chạy tới ốc trúc của Panda. Mấy ngày nay, tiều hùng ‘rời giường’ ngày càng trễ, nếu không thúc giục ba bốn lần, vừa đấm vừa xoa thì không thể nào tha con gấu lợn này ra ngoài săn thú.
“Hôm nay ngươi lại làm sao vậy?” Mặc Gia Khắc hơi nhíu mi, nhìn tiểu hùng đang cuộn thành một đoàn trên giường, hắn cảm thấy nhẫn nại của mình đang nhanh chóng tiêu thất.
Panda chậm rãi vươn đầu ra khỏi thảm, ló mặt ra, dùng ánh mắt cầu xin chăm chú nhìn hùng nhân cao lớn trước mắt, trên mặt tràn ngập dòng chữ ‘buông tha ta đi, ta không muốn ra ngoài’.
“Chấm dứt việc đó đi.” Mặc Gia Khắc không chút lưu tình chụp một chưởng lên đầu cậu: “Đừng tìm cớ, hôm nay ngươi không trốn được đâu!”
Tiểu hùng không có biện pháp, chỉ đành ủy ủy khuất khuất bò khỏi giường trúc, ì ạch cọ cọ, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. Ngay lúc Mặc Gia Khắc nhịn không nổi muốn ra tay cho cậu một trận giáo huấn thì một tộc nhân nghiêng ngả, lảo đảo chạy vào bộ lạc–
“Ưng, có ưng nhân! Ưng nhân xông vào lãnh địa chúng ta!”
“Cái gì!” Tộc trưởng đại nhân dựng râu trừng mắt nhảy dựng lên: “Đám cường đạo kia cư nhiên đám chạy tới địa bàn hùng tộc!”
“Đối phương có bao nhiêu người?”
“Một, một người.”
“Chỉ một sao?” Tộc trưởng kinh ngạc nói: “Một người cũng dám xông vào?”
“Bên người hắn còn có một giống cái.” Tộc nhân báo tin thở hổn hển, nói tiếp: “Ta tra qua, trừ bỏ họ không còn ai khác.”
“Kì quái, nghe nói ưng nhân luôn hành động tập thể.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540087/quyen-5-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.