“Cậu ta……. thế nào?”
Arthur nghiêng đầu, tay để trên trán, lời nói biểu hiện tâm tình hắn lúc này sắp hỏng bét.
“Không có gì trở ngại, chốc nữa sẽ tỉnh lại.” An giúp Panda dịch chăn, xoay người ngồi xuống đối diện Arthur: “Ngươi a, cũng không phải đứa nhỏ nữa, sao không biết thu liễm tính tình của mình! Ngươi cho là ai cũng chịu nỗi sức mạnh của ngươi chắc?”
“Đừng nói nữa……..” Arthur chật vật ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm nhìn tiểu hùng đang mê man, hiện ra hối hận cùng đau lòng.
“Ngươi hiểu được là tốt. Dù sao sinh mệnh rất yếu ớt, có một số việc một khi đã làm sẽ không thể nào cứu vãn.” An thở dài, vỗi vỗ vai Arthur: “Suy nghĩ xem nên làm thế nào giải thích với tiểu hùng đi.”
“Ta không ngờ mình lại không khống chế được……..” Arthur siết chặt quyền, sắc mặt có chút trắng xanh: “Lúc ấy trong đầu ta chỉ có một ý niệm– phải trả thù! Ta cảm giác máu trong cơ thể đều sôi trào, không thể đình chỉ thiêu đốt; dã thú ngủ đông trong cơ thể cũng không chịu khống chế, rục rịch…… ta thực sự, thực sự không muốn đả thương cậu ta!”
“Ta hiểu Aggreko là đứa em ngươi thương nhất. Nhưng ngươi có nghĩ tới có thể tiểu hùng nói đúng thì sao, trong này có thể có ẩn tình.”
“………ta quá xúc động. Aggreko sắp chết làm ta rất phẫn nộ, mất bình tĩnh.” Arthur lắc đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ: “Cha nói trong con người thú nhân luôn ẩn núp một con dã thú, lúc nào cũng phải bảo trì bình tĩnh; nếu không một khi để con dã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540076/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.