“May mắn bây giờ là buổi tối, xích vĩ hạt long không có năng lực nhìn rõ trong đêm.” Arcelor chỉ huy Ngang chậm rãi hạ độ cao. Ưng nhân cùng mãnh sư có thể nhìn rất rõ trong đêm, đây không thể nghi ngờ là một ưu thế.
“Nếu Đề Khắc Tư không gặp phải xích vĩ hạt long, hắn nhất định sẽ tìm một nơi để qua đêm.”
“Qua đêm………” Ngang suy nghĩ một lát nói: “Không khí trên núi rất lạnh, có lẽ Đề Khắc Tư sẽ tìm một sơn động.”
“Nhưng mà ngọn núi lớn như vậy, bọn họ rốt cuộc ở đâu…… A──nhìn bên kia!” Arcelor đột nhiên hét một tiếng kinh hãi. Cậu lanh mắt nhìn thấy trên khoảnh đất không xa còn lưu lại một mớ dấu vết hỗn loạn.
“Là bọn Đề Khắc Tư!” Ngang gầm nhẹ một tiếng, ôm Arcelor lao xuống. Y liếc mắt một cái liền nhận ra dấu chân của mãnh sư, còn xung quanh đúng là dấu vết của đám xích vĩ hạt long lưu lại.
“Đáng giận! Không ngờ bọn họ đã đụng rồi.” Ngang ngửi vết máu lưu lại trên mặt đất: “……….Đã được một đoạn thời gian.”
“Mau chia ra tìm.”
Arcelor suy nghĩ một lát sau đó lấy ra một bó cỏ nhỏ màu xanh đậm đưa cho thú nhân: “Thứ này có thể giải độc của xích vĩ hạt long.”
“Chỉ sợ không còn kịp rồi.”
“Cái gì?”
“Xích vĩ hạt long đã phát hiện chúng ta!” Ngang vội vàng kéo ưng nhân vào lòng, cánh tay trái che chở lưng cậu.
Ngay sau đó thú nhân đột nhiên ngửa đầu rống to, tiếng rống chấn động cơ hồ muốn chấn vỡ màng tai người khác.
“Mau!”
Tiếng gầm vừa dừng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540037/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.