Nhìn thấy phản ứng của cậu, gương mặt thú nhân hiện lên một tia thống khổ khó thấy.
Y hừ lạnh một tiếng chuyển tầm mắt: “Kinh ngạc sao, hay là cảm thấy mãnh sư chúng ta rất tàn nhẫn.”
“………”
Arcelor nhìn y, không trả lời. Bầu không khí nặng nề xoay quanh hai người……..
Sau một lúc lâu, cậu mới xoay người nằm xuống cạnh đống lửa, rầu rĩ nói.
“Ta ngủ.”
Ánh mắt thú nhân tối sầm, cuối cùng không nói gì nằm xuống bên kia đống lửa.
Ban đêm rừng rậm yên tĩnh không một tiếng động, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng rống của dã thú. Trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn tiếng củi lửa cháy ‘lách cách’, dưới ánh lửa, bóng hai người chiếu ra thật dài…….
Vài ngày ở chung, Arcelor cũng thăm dò được phương thức hành động của thú nhân. Ngang tựa hồ không vội trở về, ngược lại mấy ngày nay cứ phụ cận lại bộ lạc bỏ hoang.
Nhìn vết thương của thú nhân ngày càng lành lặn, ưng nhân có chút mất kiên nhẫn── một khi thương của y lành hơn phân nữa, cậu sẽ không còn cơ hội đào thoát khỏi tay Ngang!
“Chậc!”
Thú nhân đột nhiên hừ lạnh, nắm tay đập lên đám hoa cỏ nổi trên mặt nước, biểu hiện tâm tình khó chịu của y.
Arcelor ngồi bất động trên tảng đá ở bờ sông, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn bụi cỏ đối diện. Cho dù một chút gió thổi cỏ lay cũng không thoát khỏi tầm mắt cậu!
Ba ngày trước, cậu và Ngang đã phát hiện có người theo dõi. Đối phương hiển nhiên có chút kiêng kị mãnh sư, luôn tránh ở một phạm vi an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540029/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.