“Kha Cát Tháp!” Huân kinh ngạc nhìn nhân ngư đột nhiên xuất hiện, đồng thời cũng thầm đoán được quan hệ của hắn và Y.
“Là ngươi!”
Cơ Tái liếc mắt liền nhận ra Kha Cát Tháp chính là nhân ngư ngày đó dẫn hắn rời đi, người này rất giống Y, lập tức nghiên răng xông tới.
“Con của ta ở đâu! Đem nó giao ra đây!”
“Cơ Tái, đừng!”
Y vội vàng ngăn cản bầu bạn đang phẫn nộ, ánh mắt xinh đẹp tương tự Kha Cát Tháp phức tạp nhìn hắn, trong mắt tràn ngập rung động cùng một tia tức giận.
“Ngươi là mụ mụ của ta đúng không…..vì cái gì phải đối xử với ta như vậy! Vì cái gì phải mang con ta đi! Vì cái gì phải biến ta thành như vậy?”
Mụ mụ ôn nhu trong trí nhớ Y đã không còn tồn tại, trước mắt chính là hung thủ cướp đi đứa con, điều này làm trái tim Y càng thêm lạnh lẽo.
“………..thực xin lỗi.” Kha Cát Tháp định đưa tay vuốt ve gương mặt Y, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh giác của cậu, chỉ buồn bã buông tay xuống.
“Không nên trách Tạp Tu……không nên trách anh ta, anh ta cũng không còn cách nào khác……..”
Kha Cát Tháp quay đầu nhìn về phía biển cả bao la, lộ ra thần sắc đau khổ.
“Ta biết ngươi nhất định không thể tha thứ cho ta cùng Tạp Tu……ta chỉ tới để nói cho ngươi, đứa nhỏ tốt lắm, nó sẽ ở đây bình an lớn lên…..còn có──” Kha Cát Tháp quay đầu nhìn thẳng Y, từng chữ nói rõ ràng: “Chủ đảo đã biết chuyện các ngươi, ta phải lén trộm ra ngoài thông tri: lập tức rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540002/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.