“Ca ca──”
Ưu nhìn thấy người đi tới liền đổi sắc, hai tay đấm mạnh ngực Fazio giãy dụa muốn vùng ra.
“Đồ khốn! Thả ta ra! Ca ca mau cứu ta──”
Người nọ nhìn thấy Ưu, sắc mặt thoáng trầm xuống nhưng nụ cười vẫn không hề biến mất. Liên Hoa thầm đánh giá người này một hồi sau đó bước tới hỏi.
“Ngươi nói đồng bạn chúng ta đã tới, rốt cuộc có ý gì?”
“Đi theo ta các ngươi sẽ biết.” Người nọ cười cười, không nói. Hắn tao nhã nghiêng người, làm ra tư thế ‘mời’.
“Đi theo ngươi?” Liên Hoa nhướng mi, không hài lòng hành động dấu diếm của hắn: “Nếu ngươi lập sẵn bẫy thì sao? Chẳng lẽ ngươi định dụ chúng ta vào bẫy?”
“Ngươi nghĩ quá nhiều.” Người nọ không chút tức giận về ngữ khí của Liên Hoa, chỉ mỉm cười.
“Ta cố ý tới đón các ngươi, không còn ai khác.”
Lôi nghe vậy quan sát xung quanh, một lát sau gật đầu với Liên Hoa. Liên Hoa thầm suy nghĩ: hiện tại đúng là cơ hội tốt để rời đi, có nên đổ một phen không? Cậu nhìn những người khác, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống người trước mặt, không bằng cứ đánh cược một phen đi!
“Được, chúng ta đi theo ngươi.”
Ánh mắt người nọ sáng lên, đi trước dẫn đường.
“Ta gọi là Huân, là tộc trưởng nhân ngư ở hải đảo này.”
……….
——–
Toàn bộ hòn đảo từ tây sang đông như một hình cung dài hẹp, hai bên nhếch lên cao hệt như một mặt trăng hình lưỡi liềm. Liên Hoa đang đi theo con đường cao nhất của phía tây hải đảo, theo sau Huân đi tới.
Huân có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1540000/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.