Tiểu Miêu kéo một gói to vội vàng lủi sâu vào rừng rậm, qua một hồi lâu mới dừng lại thở hổn hển, còn cẩn thận quay đầu lại quan sát xung quanh. Hẳn là không có đuổi theo đi……Tiểu Miêu tự an ủi mình, thú nhân hôm qua thực thân thiện, chính là có chút tốt bụng quá mức. Tiểu Miêu tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm nhưng bản tính cảnh giác không thiếu. Huống chi Hi Á từng nói quá ánh mắt sẽ biểu hiện nội tâm của con người….. nhớ lại ánh mắt như muốn ăn tươi mình của Á Luân Đặc, Tiểu Miêu lạnh run cả người. Lắc lắc đầu, Tiểu Miêu quyết định không nhớ tới nữa, hiện tại phải lén mang thức ăn của thú nhân kia mang về mới là việc quan trọng.
Tuy là nhân lúc người khác ngủ trộm đồ là không tốt lắm, chính là cậu không còn cách nào khác, huống chi thú nhân kia khỏe mạnh như vậy, đi săn hẳn không có gì vất vả. Tiểu Miêu vứt bỏ áy náy trong lòng kéo thức ăn quay về bộ lạc, cùng lắm thì sau này trả lại cho hắn, điều kiện tiên quyết là có cơ hội gặp lại…..
Á Luân Đặc nằm trên nhánh tay to nhìn nhóc con bận rộn bên dưới, cái đuôi mạnh mẽ hữu lực nhàn nhã lắc lư, biểu hiện tâm tình chủ nhân của nó không tồi. Á Luân Đặc hóa thú đã không còn bộ lông màu tro lúc bé, hiện tại có màu rám nắng ngông nghênh lại ẩn chứa sức mạnh cường đại như ba ba, đồng dạng cũng kế thừa hoa văn xinh đẹp của mãnh hổ. Bất đồng với các tộc nhân khác, số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-tinh-cau/1539966/quyen-2-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.