"Á!"
Đường Ninh rít một tiếng nhanh chóng che mắt lại...
"Lưu manh, anh đi ra..."
Một cú đá này của cô trúng giữa hai chân của Angus... Vật kia giống như bàn ủi, suýt chút nữa đã ủi phỏng chân cô, cô đau đến mức cau mày rụt chân về, ôm chân co vào trong ngực nước mắt rơi lã chã.
Angus không ngờ sinh lý bình thường của bản thân lại dọa cho giống cái nhỏ sợ đến như vậy, tuy anh cũng đau nhưng nhanh chóng ngồi dậy, bàn tay lớn lau nước mắt giúp Đường Ninh.
"Giống cái nhỏ, em đừng khóc... Động tác vừa rồi của em thật sự quá mê người, anh là loài thú không thể khống chế được bản thân... Rất bình thường! Em đừng sợ, nếu không cho phép của em, anh cũng sẽ không làm em bị thương..."
Đường Ninh khóc thút thít, cô chỉ dám nhìn khuôn mặt đẹp của anh, chẹp miệng nhỏ không tin tưởng hỏi lại: "Thật sao?"
Angus gật đầu kiên quyết nói: "Anh có thể thề với Sói vương! Dù em là bạn đời của anh nhưng anh theo đuổi vì yêu em, anh sẽ đợi em thích anh rồi chúng ta mới giao phối..."
"Ai là bạn đời của anh chứ?" Đường Ninh lau nước mũi, bò đến trước ba lô, lấy khăn tay lau nước mắt với nước mũi của mình.
Cô đứng dậy xoa nhẹ đồ đạc của mình, tối hôm qua sốt cao nên cả người cô đầy mồ hôi.
Quần áo bết dính ở trên người thật khó chịu.
Cô nhìn Angus, ánh mắt vì vừa khỏi bệnh nặng giống như con nai con ngơ ngác, cô nói: "Tôi cần nước nóng để tắm... Chỗ anh có nồi chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-hung-manh-nhat-vo-ve-sinh-con/918688/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.