Mill chỉ cảm thấy trên tay trầm xuống, suýt nữa thì ngã, vội vàng đứng vững lại, nhìn vào trong lòng, lập tức cười nheo mắt, hôn một cái lên bánh bao vừa manh vừa ngốc trong lòng, nói: “Ai nha, Khải Khoa giờ đã biết biến hình rồi, thật là giỏi quá, sau này nhất định là dũng sĩ.” Trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.
Tư Văn im lặng nhìn bé con thò tay muốn anh ôm, không biết nên nói gì. Không phải nói ba tháng mới có thể biến hình sao, sao giờ đã biến? Lại còn tai hổ đuôi hổ, tuy cực kỳ manh nhưng đây rõ ràng là do biến hình có vấn đề, Khải Khoa nhà anh không sao chứ?
Anh còn đang ngơ ngác, Berg dưới chân mãi chưa có người ôm cũng chấn kinh. Tuy lúc hình thú ba bé thỉnh thoảng sẽ không để ý bé, nhưng hình người thì đây là lần đầu tiên. Berg sâu sắc cảm thấy mình bị vứt bỏ, sững sỡ năm phút, sau đó quyết đoán khóc thành một dòng sông.
Khải Khoa vẫn được Mill ôm trong ngực bị tiếng khóc vang dội dọa sợ, nhìn ông chú đang khóc đến thương tâm của mình, “oa” một tiếng cũng khóc lên. Tiếng khóc vang dội của hai bé con quanh quẩn trong phòng, mày Tư Văn thống khổ cau lại. Anh đúng là cảm thấy bánh bao thực manh thực đáng yêu, nhưng đó là bánh bao không khóc, một khi bánh bao khóc, vậy đúng là tai nạn!
Tư Văn giương mắt nhìn đứa con ngốc manh nhà mình khóc thương tâm, còn vươn tay muốn mình ôm, tâm tình khó chịu thoáng chốc vị đau lòng thay thế, loại cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-tu-van/1581412/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.