Hiệu quả giữ ấm của quần áo rất tốt, Vân vừa mặc vào, Tư Văn liền không cho cậu cởi ra nữa. Trận tuyết rơi ngắn ngủi hôm đó như là tín hiệu, cơ hồ chỉ trong một đêm, độ ấm liền giảm xuống rất nhiều. Vì thế, bộ lạc liền bước vào thời kì cuồng nhiệt đắp kháng. Nhưng trong bộ lạc cũng chỉ có mười mấy người biết làm, so với mấy trăm gia đình trong bộ lạc thì hơi thiếu. Hơn nữa, vì trời lạnh nên đất cũng cứng hơn, đào đất rất khó nên tốc độ đắp kháng thua xa tốc độ của Tư Văn trước kia.
Mười mấy người này bận rộn nhất bộ lạc, sau khi tuyết rơi, bộ lạc dần dần đình chỉ việc săn bắn, mười mấy người này phải giảng giải những vấn đề mà các gia đình gặp phải lúc đắp kháng. Nhưng nói đến cùng, người tinh thông nhất không thể nghi ngờ là Tư Văn, vậy nên cơ hồ các vấn đề đều đến chỗ của Tư Văn. Mấy ngày này anh bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả thời gian nói chuyện với Vân cũng không có.
Vì thế người trong bộ lạc liền phát hiện, thần thú của bộ lạc gần đây sắc mặt càng ngày càng nghiêm túc, mọi người đều bắt đầu lo sợ bất an, không biết có phải thú thần nói chuyện gì không tốt không. Không khí trong bộ lạc càng lúc càng khẩn trương, nhưng Tư Văn không hề hay biết, chỉ cảm thấy gần đây càng ngày càng nhiều người đến hỏi anh có mơ thấy thú thần hay không.
Lúc việc đắp kháng đang được hừng hực khí thế tiến hành, Bart mới rời tộc Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-tu-van/1581379/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.