Tư Văn cầm cuộn da thú nhỏ về, nhưng không mở ra xem, nơi này rõ ràng không phải Trái Đất nhưng lại có chữ giống chữ Trung. Quốc, còn là phồn thể, như vậy là trước đây cũng từng có người xuyên việt, hay nơi này kỳ thực là Trái Đất? Nếu là trường hợp sau thì anh đi tới mấy vạn năm sau hay vài vạn năm trước? Tư Văn có dự cảm rằng cuốn da thú này có lẽ sẽ giải đáp được nghi hoặc của anh, thế nhưng không phải hôm nay. 
Anh có việc quan trọng hơn cần làm, nếu tộc trưởng quyết định tiếp nhận tộc Mèo Rừng thì thức ăn là quan trọng nhất, anh cần nhanh chóng tìm được món chính như lúa mì hay lúa gạo. Vì có gen dã thú, giống cái còn được, nhưng thú nhân ăn khoai tây không chỉ nhiều mà còn dễ đói hơn, vậy nên mọi người cần càng nhiều lương thực, mà tồn trữ cũng là một vấn đề lớn. 
Người nơi đây chỉ có hai phương pháp cất giữ thịt, là nướng thành thịt khô hoặc là trực tiếp phơi khô, không có cách nào khác. Đối với vấn đề này, Tư Văn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước. Về rau dưa và hoa quả thì có thể đào hầm, trong thôn anh ngày xưa nhà nào cũng có hầm, nhưng đào như thế nào cũng là vấn đề. Nhưng nếu thú nhân đã có kinh nghiệm đào động nước thì có lẽ đào hầm cũng không khó, cùng lắm thì làm như làm nhà, che đỉnh là được. 
Chỉ là một khi làm như thế thì rất dễ khiến người khác chú ý. Thú 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-tu-van/1581364/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.