Tư Văn cau mày, nhìn về phía phát ra âm thanh, một giống cái diện mạo diễm lệ đang đứng ở đó, trên mặt đầy khinh miệt nhìn về hướng này, bốn năm giống cái vây quanh đang thầm thì khe khẽ. Không biểu tình liếc nhìn giống cái bên cạnh, phát hiện sắc mặt đối phương hơi trắng, anh nở nụ cười, nói: “Chúng ta tiếp tục đi xem.”
“Thôi, Bối Á, đừng vì loại người này mà tức giận, hắn xấu như vậy nhất định là không ai thèm, nếu không nhanh chóng mà quyến rũ một người, hai năm nữa sẽ bị bộ lạc tùy tiện ghép đôi với một giống đực. Như cậu, là giống cái xinh đẹp nhất bộc lạc, sau này nhất định là gả cho Bacon, anh ấy là một trong những dũng sĩ của bộ lạc nha.” Tiếng nói tuy nhỏ nhưng nhờ thính giác linh mẫn của thú nhân, Tư Văn vẫn nghe được rõ ràng.
Hình như là được an ủi, tiếng nói đầu tiên tức giận: “Ngải Trạch! Chuyện này còn chưa quyết định, không được nói bừa!” Thế nhưng thẹn thùng trong giọng nói không giấu được. Tư Văn không khỏi nổi da gà, một người đàn ông mà dùng ngữ khí thẹn thùng ngầm có xuân ý, nói ra những lời dục cự còn nghênh như vậy khiến anh phản cảm. Thế nhưng việc này không liên quan đến anh, dù sao đương sự còn chưa nói gì, người ngoài như anh sao lại có thể có ý kiến?
Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, hai người vừa mới đi vài bước, giọng nói làm cho người chán ghét lại vang lên: “Ủa? Vân? Sao cậu lại ở đây?”
Tư Văn kinh ngạc quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-tu-van/1581354/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.