Ăn cơm trưa xong, ngủ một giấc, Tư Văn quyết định đến tìm Vân, liền cầm lấy túi da thú đi về phía nhà cậu. Tất nhiên, anh không mang theo trái cây như Og nói, anh không có ý định theo đuổi giống cái này nên không cần lấy lòng cậu ta. Nhờ trí nhớ cao cường rèn luyện từ trường học, rất nhanh anh đã tìm đến cửa nhà Vân.
Đây là một tiểu viện chỉ có hai căn phòng, so với hàng rào đơn sơ của Tư Văn, khu vườn do hoa cỏ và cây cối vây quanh nhờ đó mà có vẻ ấm áp và dễ nhìn hơn. Trong viện có một chiếc bàn đá nho nhỏ, bên cạnh đặt mấy tảng đá tự nhiên, bên dưới tuy chỉ là đất nhưng được thu dọn rất sạch sẽ. Ở giữa sân trải mấy tấm da thú, bên trên phơi khô đủ loại trái cây, dưới bóng cây cách đó không xa có một chiếc ghế gỗ nhỏ, một giống cái ngồi trên cầm một tấm da thú trên tay, hình như đang may vá thứ gì đó.
Tim Tư Văn bỗng nhiên đập thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, anh nghĩ mình trở về cái thôn nhỏ dưới chân núi kia, trở về thời ngây thơ cái gì cũng chưa hiểu trước kia, khi đó, mẹ anh cũng như vậy mà ngồi trong khu nhà đơn sơ, từng mũi từng mũi may vá các vật dụng trong nhà.
Tựa hồ là cảm nhận được cái gì, giống cái đang cúi đầu ngẩng lên, lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Tư Văn?”
Tỉnh lại từ mớ suy nghĩ, Tư Văn cúi đầu cười khổ, thật là, sao tự nhiên lại nhớ tới sự tình trước kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-tu-van/1581351/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.