“Lăng, ngừng tay. Đó là Cổ Đức.”
Đông Hoàng nhanh chóng lên tiếng, làm cho Trầm Lăng thu hồi cánh tay đang đị đánh úp về phía bóng đen, đáy lòng lại kiềm chế không được dâng lên một chút tự hào. Không nghĩ tới Cổ Đức ở dưới tình huống không có y chỉ điểm cho, mà vẫn có thể trực tiếp hóa thành hình thú. Loại tình huống này vô cùng nguy hiểm, cũng may Cổ Đức không xảy ra chuyện gì, bằng không y thực đúng là không biết làm gì cho phải?
Động tác của Lăng động một chút, bóng đen giống như tia chớp rơi xuống vai Trầm Lăng, xúc cảm lạnh lẽo từ trên cổ truyền tới, ngón tay nhỏ ước chừng nửa thước, thân mình dài nhỏ quấn quít lấy Trầm Lăng, đầu lưỡi nhỏ bé liếm liếm hai má Trầm Lăng, con ngươi giống hệt như Đông Hoàng, mang theo hơi nước bộ dáng ỷ lại vào Trầm Lăng
Vươn tay chọc chọc Cổ Đức, tức giận nói “tiểu tử ngươi lá gan lớn thật, cứ không chút che dấu như vậy không sợ bị dã thú ăn luôn sao?” Trách cứ mọi người trong tòa thành đang nghĩ gì vậy, sao lại để cho Cổ Đức trốn ra ngoài, không biết lúc này bên ngoài vô cùng nguy hiểm sao? Đáy mắt không khỏi mang theo vài phần tức giận
Thời gian đã trôi qua nhiều như vậy, thương thế của Bác Nhã cũng đã khá tốt, ra ý bảo Đông Hoàng buông tay ra, cười nói “ Lăng đừng trách họ, nói không chừng chúng ta lần này có thể quay về tòa thành hay không,còn phải dựa vào Cổ Đức đấy.”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Bác Nhã hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-nhan-chi-luyen-sung/1348325/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.